【三毛】Trích Đoạn Nổi Bật Từ Các Tác Phẩm Của Tam Mao “P.2”

Tam Mao nói “Khóa ký ức của tôi, khóa nỗi sầu đau thương của tôi, sẽ không nhớ tới anh nữa, làm sao có thể nhớ anh lần nữa, hạnh phúc là cấm địa, sau sinh tử cũng không tìm được chìa khóa để tiến vào nữa đâu”- 【锁上我的记忆,锁上我的忧伤,不再想你,怎么可能再想你,快乐是禁地,生死之后,找不到进去的钥匙 。】

15. “Tam Mao: Nếu như có kiếp sau, anh còn nguyện ý lấy em không?

Hà Tây: Không, anh sẽ không, nếu như có kiếp sau anh muốn được sống một cuộc đời khác.

Tam Mao đánh Hà Tây.

Hà Tây: Không phải em cũng nghĩ vậy sao?

Tam Mao nhìn Hà Tây.

Hà Tây: Ừm, em thật sự nghĩ như vậy. Nếu kiếp sau không thể sống cùng nhau, vậy hãy trân trọng kiếp này đi. “

— Từ Tam Mao

16. Bước chân mẹ đi trên tấm đá xanh cùng với từng mảnh vỡ trong tim, dường như bước đi của bà cũng đã loạng choạng, nhưng vẫn không chịu giao lại trách nhiệm trên tay cho tôi. Tôi biết rằng chỉ cần tôi còn sống 1 ngày, bà nhất định không để tôi chịu thiệt thòi 1 giây nào. — Từ “Biết bao nhiêu hoa rơi trong mộng”

17. Hận là một loại thống khổ, tuyệt đối đừng để nó lại gần bạn. —- Từ “Tam Mao thân mến”

18. Hãy tin rằng sự phục sinh của sinh mệnh là đáng kinh ngạc. Hãy đồng lòng với trái tim tiến lên của bạn, đừng từ bỏ tình yêu dành cho chính mình. — Từ “Tam Mao thân yêu”

19. Tôi thích sự cô đơn vừa phải, khoảng khắc tâm hồn được giải thoát ấy, tôi luôn không muốn chia sẻ với ai khác. Thực tế là rất khó chia sẻ điều tuyệt vời mang tính cá nhân này. Thậm chí khi Hà Tây ở nhà xem tivi cũng làm cho lòng tôi ngầm vui vẻ. Trăng thanh gió mát có lẽ đều là việc cá nhân tự hưởng thụ, nhưng cơm ăn sẽ ngon hơn khi có nhiều người ở cùng.—-Từ “Câu chuyện của hoàng hôn”

20. Quá khứ không phải là một thứ hữu hình, và không cần phải dựa vào những thứ hữu hình để ghi nhớ và nhắc nhở.Quá khứ là một quá trình cần thiết để tạo nên chúng ta ngày hôm nay, nó tồn tại trong cuộc đời của chúng ta và không thể mất đi.  ——Từ  “Trái tim biết nói”

21. Khi tôi thất vọng về cuộc sống và quan tâm quá nhiều đến bản thân, tôi cũng sẽ chán nản, và sẽ lặng lẽ than thở vài câu với ông trời, nhưng khi tôi nghĩ về tất cả những gì mình đã có, tôi ngay lập tức điều chỉnh tâm trạng của mình và ngừng phàn nàn, vui vẻ sống tiếp.Không chỉ vậy, tôi còn coi vui vẻ như một căn bệnh truyền nhiễm, mỗi ngày đều đem nó lây nhiễm cho tất cả mọi người mà tôi tiếp xúc và cho cả xã hội.  ——Từ Tam Mao

22. Công bằng mà nói, cha mẹ gánh vác trách nhiệm cuộc sống nặng nề hơn con cái rất nhiều.Các bạn thân mến, hãy cố gắng đi phân tích vấn đề của bố mẹ và bản thân của vấn đề đó; cố gắng đi tìm hiểu để biết rằng học phí, tiền ăn và mặc của các bạn đều là những đồng tiền đổi bằng máu và mồ hôi của bố mẹ. Nếu bạn nghĩ theo cách này, công ơn dưỡng dục còn chưa đền đáp, chúng ta làm sao có thể đòi hỏi quá nhiều từ bố mẹ, đúng chứ??  Thông thường, hầu hết các bậc cha mẹ Trung Quốc coi con cái là mạch máu, là nguồn kéo dài phát triển và tiếp nối trong cuộc đời của họ. Họ hy vọng vào những lý tưởng và vinh quang mà cả đời họ không thể đạt được, đều có thể thực hiện được bởi con cái họ.  Thậm chí nghĩ rằng con cái phải vâng lời cha mẹ vô điều kiện và không thể phản kháng, và áp lực cũng từ đó mà được tạo ra.  ——Từ Tam Mao

23. Cô thở dài trên khung cửa kính, rồi dùng ngón tay vẽ nguệch ngoạc trên đó, cô vẽ rất nhiều hình thù không thể giải thích được, một hình giống như hình chữ nhật, nhưng nét bên phải quên đóng lại, nhìn kĩ lại thấy nó giống như hai đường thẳng song song. Đột nhiên, cô quên mà đem bản thân và Thẩm Tinh Di vẽ lên đó rồi, cô kinh ngạc mà xoá đi hết thảy.Ai nói đó là đường thẳng song song?  Các đường thẳng song song dù kéo dài đến đâu cũng không thể cắt nhau.  Bọn cô không phải là hai đường thẳng song song, cô ấy tựa đầu vào bệ cửa sổ không còn nghĩ ngợi gì được nữa.  Thực sự, đã mấy tháng trôi qua mà cô không nhận được một lá thư nào từ anh.  ——Từ “Mùa Mưa Không Đến”

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容