【家庭】Gia đình cho tôi / cho bạn điều gì?

Nhà là cảng tránh bão tốt nhất cho mỗi người, giống như trong câu hát của chú Đen Vâu “cô đơn, đi về nhà/ thành công, đi về nhà/ thất bại, đi về nhà/ mệt quá, đi về nhà/ mông lung, đi về nhà/ chênh vênh, đi về nhà”…..“thất bát, vang danh nhà vẫn luôn chờ ta”

 Trời từ từ tối dần, gió bắc thổi nhẹ qua khiến cho người đi đường cảm thấy chút se lạnh của mùa thu, mà trong lòng tôi dường như bị cơn gió này thổi cho lạnh lẽo hơn. Trước mặt tôi là bóng dáng mẹ đạp ngược chiều gió trên chiếc xe đạp cũ kĩ.

 Vô tình khiến tôi nhớ đến cảnh tối 1 tháng trước: bình thường tính cách của tôi đã rất khép kín, là kiểu không muốn chia sẻ với người khác, bởi vậy ngày đó khi gặp phải mấy chuyện phiền lòng ở cty. Tôi đành theo thói quen cũ, để những phiền lòng đó phó mặc theo thời gian. Nhưng đến giờ ăn tối, tôi lại chẳng có tâm tư hay thèm ăn gì nữa. Chắc bạn cũng biết có câu nói ‘vận động có thể giải toả tâm trạng’, nhưng với tôi vận động lại thuộc một phạm vi lười biếng. Chợt nhớ đến cũng đã hai tháng không về nhà rồi, hay là về thăm nhà và thuận tiện giải toả tâm trạng luôn. Vậy nên cái quyết định về nhà đã được đưa ra.

 Trên đường đi về nhà, ngoài một bầu trời đầy sao thì số người đi trên đường rất ít, gió còn lành lạnh nữa. Tôi ngước lên nhìn những vì sao, tuy nhìn thấy cảnh đẹp nhưng lòng vẫn đầy ắp nỗi phiền muộn. Tôi thầm nghĩ “ Trên trời có nhiều vì sao như vậy, nhưng vì sao nào của tôi?” Giây phút ấy lại cảm thấy lòng càng đau hơn, như có cây kim đâm vào tim vậy, nhói đau đến mức chảy máu. Mà nước mắt chỉ đảo quanh hốc mắt, không chịu rơi xuống và tôi thì vẫn chầm chậm lái xe. 

 Đi đến chỗ có ánh sáng đèn nhà hắt ra, dù không soi gương, không biết được nét mặt lúc đó, nhưng tôi nghĩ chắc là xấu lắm. Lúc đến trước cửa nhà, tôi rút lại vẻ mặt u sầu, dừng xe, giả vờ định thần rồi bước vào, khi nghe thấy giọng nói quen thuộc và hơi ấm của gia đình, những muộn phiền cứng rắn trong lòng cũng từ từ trôi theo. Nhớ rằng còn chưa ăn, tôi ghé ra quán gần đó mua một ít mì ăn liền, khi mua về đến nhà, mẹ đã đun nước sôi. Bà bảo tôi ngâm chân và sau đó chuẩn bị mì mang lại. Không hiểu vì sao trong lòng cảm thấy cực kì kích động, chắc là do sự chăm sóc của mẹ làm trái tim tôi dậy sóng. Đã bao lâu không nhận được chút yêu thương chân thật như này, đã bao lâu và đã bao lâu chỉ chứa những muộn phiền mà ngủ thiếp đi.

 Để kịp cho ngày làm việc mai, tối đó tôi rời đi luôn. Thật may tảng đá trong lòng đã rơi xuống, những việc muộn phiền, tổn thương kia cũng không có ảnh hưởng gì được tôi nữa. Tôi chợt nhớ đến công việc mà mẹ tôi đã làm gần như cả đời này, tôi còn chưa được biết đến và cả những hoài bão còn chưa được thực hiện của riêng tôi.

 Đèn đường hai bên đã được thắp sáng, chiếu sáng cả bầu trời đêm đen, cả thành phố tối tăm, sưởi ấm cả lòng người buốt lạnh. Và giờ đây tôi đã dựng được một bức tường không thể phá huỷ, chờ đợi cơn bão tiếp theo đến.

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容