「Truyện」 Có tiểu thuyết nào ngọt đến mức đánh chữ “Cút” không? (Phần 5)

(…)

Bữa cơm này ăn rất vui vẻ, tôi cũng rất vui vẻ. Tôi và Tiểu Nãi Cẩu hôn rồi, kĩ thuật hôn của anh ấy rất tốt, tốt đến nỗi mỗi khi tôi nhớ lại là nhịp tim 💓 lại tăng tốc độ, cả người đều nhũn nhũn.

Về đến kí túc xá, tôi đứng trước gương xem trái xem phải, đến cuối cùng cũng vẫn không hiểu ra, Tiểu Nãi Cẩu Tô Ngạn rốt cuộc là nhìn trúng tôi ở điểm nào?

Dáng người bình thường, tuy là ốm, nhưng không có ngực không có mông, một dáng hình thẳng đụt. Còn mặt thì, điểm đẹp nhất chính là da trắng nõn, mắt mày thanh tú, khách quan mà nói thì, chỉ được tính là một chị thanh tú có chút đáng yêu mà thôi. Có như thế nào đi nữa chắc cũng không thể khiến Tiểu Sư Đệ yêu từ cái nhìn đầu tiên chứ?

Tôi đem cái sự hoài nghi này đến 5 người chị em cùng phòng của tôi, hỏi bọn họ.

Cuối cùng, câu trả lời của 5 người nữ nhân này đều dẫn đến một kết quả: “Chúng tớ cũng rất hiếu kì, kiểu Tiểu Sư Đệ nam thần cao cấp này rốt cuộc là nhìn trúng cậu ở điểm nào rồi!”

Trong chớp mắt, tôi và Tiểu Nãi Cẩu của tôi Tô Ngạn đã ở bên nhau được một tháng rồi.

Tô Ngạn nhà tôi vừa cao vừa soái, vừa sữa vừa biết cua, nắm lấy trái tim tôi một cách chặt chẽ. Hơn nữa, Tô Ngạn chắc chắn là một người bạn trai tròn điểm, đây có lẽ là điểm tốt của Tiểu Nãi Cẩu, tâm tư của anh ấy rất tinh tế, cũng sẽ không có chủ nghĩa nam tử gì. Bất kể là việc gì, anh ấy cũng để tâm đến cảm nhận của tôi, đồng thời tôn trọng quyết định của tôi.

Tôi kiên định, tuy rằng Tô Ngạn nhỏ hơn tôi 1 tuổi, nhưng tôi thật sự có tâm tư muốn cùng với anh ấy sống cả đời.

Nhưng…

Tâm tư này, vào một ngày chủ nhật vụt tan biến mất.

Buổi chiều chủ nhật.

Tô Ngạn phải cùng Tiểu Bạch bạn của anh ấy ăn cơm, đúng lúc tôi bị giáo sư gọi đi sắp xếp tài liệu, nên gọi điện thoại cho Tô Ngạn nói tôi có chút việc, phải tối một chút mới đi được. Trong điện thoại, Tô Ngạn bỗng nhiên cảm thấy hụt hẫng, giọng nói yếu ớt, dường như có chút tủi thân: “Thôi được rồi, vậy đợi em làm xong rồi, anh đến đón em”.

“Được”.

Trong điện thoại, Tô Ngạn nhẹ nhàng nói: “Anh bóc tôm trước cho em, đợi khi nào em đến rồi ăn”.

Tôi vội vội vàng vàng làm xong hết nhiệm vụ mà giáo sư căn dặn, cũng không gọi điện thoại cho Tô Ngạn, trực tiếp đi đến điểm hẹn. Đúng lúc nhìn thấy Tô Ngạn và Tiểu Bạch đang ngồi trên cái ghế dài đợi tới số. Tôi âm thầm đi đến bên cạnh họ, định cho Tô Ngạn một bất ngờ, nhưng lại ngoài ý muốn nghe thấy cuộc nói chuyện của họ.

Tiểu Bạch: “Cậu định giấu cô ấy bao lâu nữa?”

Hình như Tô Ngạn cười một cái, cúi thấp đầu, nhưng đúng lúc truyền đến tai tôi, “Có thể giấu bao lâu thì giấu bấy lâu”. Tiểu Bạch cũng cúi thấp đầu, hai người trông có vẻ đều không vui lắm, “Vậy, cậu định kết hôn với Ninh Ninh sao?”

Tô Ngạn có vẻ hơi kinh ngạc khi nghe điều này, ngoảnh đầu nhìn Tiểu Bạch một cái, vẫn chưa mở lời, hình như đã nhìn thấy tôi rồi. Tô Ngạn đứng thẳng người lên một cách mạnh mẽ, ngoảnh đầu nhìn tôi, đáy mắt toàn là kinh ngạc và giật mình: “Chị, em… đều nghe thấy rồi?”

Tôi ngơ ngác nhìn anh ấy, không biết nên phản ứng như thế nào. Tôi nên nói thế nào đây? Cười hihi nói tôi vẫn chưa nghe thấy? Hoặc là… nói với bản thân, tôi chỉ nghe lầm mà thôi?

Sau khi hít thở sâu, tôi ngẩng đầu nhìn anh ấy: “Tô Ngạn, anh sắp kết hôn rồi?”

Tôi không hỏi anh ấy đã giấu tôi điều gì, đối với tôi điều càng quan trọng hơn, là lúc nãy Tiểu Bạch nói Tô Ngạn sắp kết hôn rồi.

Tôi lặng lẽ nhìn anh ấy: “Ninh Ninh là ai?”

Tô Ngạn trầm mặc rất lâu. Cuối cùng, anh ấy cúi đầu xuống nhìn tôi, con ngươi đen tịt mịt, đáy mắt dường như sẽ không thể có lại được ánh quang của những ngôi sao sáng chói nữa.

“Xin lỗi”.

Tô Ngạn không hề biết, trong khoảnh khắc đó, thế giới của tôi như bị sét đánh.

Xin lỗi… rốt cuộc anh ấy đang xin lỗi vì điều gì?

Nhưng, vào thời khắc này, lời xin lỗi của anh ấy như đã thầm thừa nhận tất cả mọi thứ.

Chỉ trong 3 chữ ngắn ngủi đó, mũi tôi chua xót, trước mắt bỗng nhiên trở nên mơ hồ. Tôi kéo to mắt muốn nhìn thấy anh ấy, nhưng vẫn chỉ là một mảng mịt mù.

Tôi dùng ngón tay mạnh mẽ dụi mắt, ngẩng đầu nhìn anh ấy, bất giác kéo tay áo của anh: “Tô Ngạn, anh nói cho rõ ràng, anh xin lỗi cái gì? Ninh Ninh là ai? Có phải anh thật sự sắp kết hôn rồi?”

Tôi càng nói càng kích động, hai câu cuối cùng hình như đều là tiếng hét.

Trong chốc lát, tất cả mọi người trong siêu thị đều nhìn tôi.

Tô Ngạn cúi đầu nhìn tôi, chiếc mày thanh tú hơi hơi trùng xuống, trầm mặc 2 giây, anh ấy nắm ngược lấy cổ tay tôi, giọng rất trầm thấp, nhưng cũng không thể có lại được cảm giác mềm mỏng lúc trước.

” Đổi một địa điểm khác, anh nói với em”.

Tôi không cự tuyệt, mặc cho anh ấy kéo tôi đi đến lối thoát an toàn của siêu thị, cũng chính là chỗ cầu thang.

Trong chỗ cầu thang không có người, Tô Ngạn buông tay, quay lưng về phía tôi.

“Xin lỗi là bởi vì…”

Giọng của anh ngập ngừng một lát, hình như là đã ra quyết định rồi, một chữ một ngừng nói: “Bởi vì, tôi từ đầu tới cuối chỉ muốn chơi đùa mà thôi, không ngờ em lại động lòng”.

Tôi ngơ ngác nhìn bóng lưng của anh, lệ rơi như mưa trút.

Đây làm gì là Tiểu Nãi Cẩu, đây rõ ràng là đao phủ giết người không chớp mắt.

Tiểu Nãi Cẩu của tôi rất mềm mỏng, ấm áp, lại biết tán như thế, làm sao có thể nói ra lời đê tiện như thế cơ chứ?

Nhưng, thứ càng tàn nhẫn hơn ở phía sau.

Tô Ngạn quay người lại, trên mặt không chút biểu cảm, anh ấy yên lặng nhìn tôi, đáy mắt không còn có ánh quang khiến tâm rung động nữa.

“Ninh Ninh là thanh mai trúc mã của tôi, cũng là người tôi muốn lấy”.

Anh ấy im lặng vài giây, thấp giọng nói: “Sư chị, tôi sắp kết hôn rồi”.

“Không thể nào…”

Tôi dụng công lau nước mắt, nhưng có lau thế nào cũng không thể lau hết được, “Anh mới năm nhất, làm sao có thể kết hôn được”.

Anh ấy cắn cắn môi, hình như đang cười: “Chị, nếu như tôi muốn cưới cô ấy, năm nhất cũng có thể”.

Tôi không biết phải nên nói gì, chỉ có thể im lặng đứng đó, mất hết sức lực. Tôi đáng lẽ nên tát cho hắn một bạt tay, nên chửi mắng thật nhiều, nhưng, nhìn thấy khuôn mặt đã từng ôn ôn hoà hoà cười với tôi, tôi làm thế nào cũng không thể nhấc tay lên nổi.

Thật không có tiền đồ.

Cho dù anh ấy chỉ chơi đùa mà thôi, vậy mà tôi cũng không nỡ đánh không nỡ mắng.

Trong cầu thang, chúng tôi cùng nhau trầm mặc. Cuối cùng, là tôi hít hít mũi, ngẩng đầu lên nhìn anh: “Tô Ngạn, anh thật sự chưa từng yêu tôi sao?”

Anh ấy nhìn tôi rất lâu, đôi mắt ấy sâu thẳm như mực, tôi có chút nhìn không thấu. Rất lâu sau đó, anh ấy đột nhiên cười, nghiêng đầu hỏi tôi: “Chị, chị nói yêu là cái gì?”

“Chính là tôi tán chị 2 câu, hôn chị một cái sao?”

Nói xong, Tô Ngạn nhướng người qua, hôn nhanh trên môi tôi một cái, “Giống như thế này sao?”

Tôi hoảng loạn, lúc hoàn thần lại, một cú tát thật mạnh tát lên mặt của Tô Ngạn. Tôi ngẩng đầu lên, lại phát hiện bản thân phủ đầy nước mắt.

“Tô Ngạn, anh khốn nạn!”

Tô Ngạn cúi đầu nhìn tôi, liếm liếm vết môi đã bị tôi đánh qua, nhún vai như không có việc gì.

“Đúng, thật ra, ngay từ lúc đầu chị đã không nên nhận lời tôi”

Ngừng lại 2 giây, anh ấy lặp lại nói: “Tôi chính là đồ khốn nạn”.

Tôi nhìn vẫn là đôi mắt ánh mày vô cùng quen thuộc trước mắt tôi, tâm lại triệt để chùn xuống, “Tô Ngạn, chúng ta chia tay đi”.

Hình như anh ấy ngẩn đi một lúc, đáy mặt ảm đạm đi một chút, nhưng lại rất nhanh chóng khôi phục bình thường.

Anh ấy cười nhẹ: “Được”.

“Đúng lúc tôi cũng ngán rồi”.

Tôi không dám nghe tiếp nữa, nhanh chóng quay người chạy xuống lầu.

“An Ý”

Lúc tôi bước xuống bậc thang cuối cùng, Tô Ngạn đột nhiên lên tiếng gọi tôi lại. Đây là lần đầu tiên anh ấy gọi tên tôi như thế. Không biết phải là ảo giác của tôi không, chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi như thế, giọng của anh ấy dường như khản đi rất nhiều.

Anh trầm mặc rất lâu, cuối cùng mới mở lời nhẹ nhàng hỏi tôi: “Em sẽ hận anh không?”

Tôi hoảng hốt một hồi.

Trong lòng ngực khắp nơi đều là nỗi buồn, truy cứu tỉ mỉ, cũng có một vài phần ý hận. Bởi vì tôi biết rằng, cái người ở phía sau tôi, sẽ không còn là người bạn trai nhẹ nhàng hôn tôi, ôm tôi, sẽ dùng giọng nói mềm mỏng gọi tôi là chị nữa.

Có lẽ, anh ấy chưa từng là người con trai đó, đều là ngụy trang, không phải sao?

Tôi lạnh lùng nói; “Hận”

Ở phía sau, trên cầu thang, hình như Tô Ngạn cười rồi, cười rất nhẹ: “Vậy thì tốt”.

Tôi đứng thẳng người, cuối cùng cũng vẫn không quay đầu. Ngay khi tôi định rời đi, phía sau, Tô Ngạn bỗng nhiên lên tiếng.

Anh ấy nói: “Chị, vậy em sẽ mãi nhớ đến tôi không?”

Tôi có chút giật mình, chỉ một khắc tôi cũng không muốn ở lại nữa, chỉ cần ở lại một giây, tôi sẽ chết.
Trái tim đau lòng như nước sôi lửa hải, khiến tôi không thể phục tùng.

“Sẽ nhớ, cả đời này nhớ đến anh, cả đời này hận anh!”

Nói xong, tôi vội vàng chạy xuống lầu rời đi.

Ở phía sau, Tô Ngạn im lặng, cũng không lại nói nữa.

Khi tôi đang mạnh mẽ đóng cánh cửa sắt của cầu thang, hình như nghe thấy phía sau truyền đến giọng nói trầm thấp của Tô Ngạn.

“Chị, xin lỗi….”

Tôi vẫn chưa nghe rõ, cửa sắt liền mạnh mẽ đóng lại, cắt đứt tất cả mọi thứ.

Tôi thất tình rồi.

            To be continued…

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容