Cha mẹ có thể thiên vị đến mức độ nào? ( Phần 6/6 )

Người dịch : Thu Thủy
Vui lòng không repost, ghi nguồn cũng không, cảm ơn các bạn
——————————
Website Weibo24h : https://weibo24h.com/

Fanpage Weibo24h : https://www.facebook.com/weibo24h/

——————————

Cha mẹ có thể thiên vị đến mức độ nào? ( Phần 6/6 )

Dì hai nói: Tiền kia phải trả lại. 

Kiều Ngọc Vương nói: Đó là lẽ đương nhiên, tôi sẽ không tham lam tiền của dì. Tuy nhiên, đơn vị của chị dì là một tập thể, không có chi phí chữa bệnh, càng không có hỗ trợ sau khi qua đời. Dì thư thả cho bố con tôi. Dì cũng biết bố con tôi rất khó khăn mà, dì mà cứ đòn ép thì bố con chúng tôi cũng chỉ có thể cùng nhau nhảy hồ Huyền Vũ tự tử thôi. 

Dì hai nghĩ thầm: Thế thì nhảy luôn đi, hồ Huyền Vũ không có mái che, định dọa ai đây? 

Những ngày sau đó, người lớn và trẻ nhỏ trong nhà họ Kiều bắt đầu khó khăn. 

Điều làm khó họ chính là điều nhỏ nhặt đó. 

Khi trời nóng bức, mấy thứ nhỏ được giải phóng ra ngoài, Tứ Mỹ mặc bộ quần áo hồng cũ kỹ thời thơ ấu của Tam Lệ, bó tay ngủ trên giường.  Đứa nhỏ còn chưa học được thứ gì nhìn mọi vật, nhưng đứa nhỏ này lại có đôi mắt tròn xoe, sáng như pha lê đen, làm ai nhìn vào phải cũng tràn đầy tình cảm. 

Những người phụ nữ trong xóm lần lượt đi qua bế nó vào lòng, thở dài nói: Đúng là một em bé xinh xắn.  Thực sự là nhà họ Kiều không thể có một đứa trẻ xinh đẹp như vậy đâu. 

Kiều Nhất Thành và đàn em đều xem như có gương mặt đoan chính, nhưng cũng không xuất sắc, vô hình chung khi hòa vào đám người thì chỉ giống như một vài viên gạch vụn nhỏ trong đống đá. Nhị Cường thì trông hơi khắc khổ vì hai hàng lông mày hơi dựng ngược.

Những người phụ nữ nói đi nói lại rằng nhà họ Kiều không thể có một đứa trẻ đẹp như vậy, Kiều Ngọc Vương không thể nghe thấy những lời gièm pha đó vì bọn họ không nnói trước mặt ông ta. Trong góc khuất, ánh mắt mờ ám nhìn qua thân thể phụ nữ, rơi xuống những thứ nhỏ bé trong tay họ.  Khi không có ai, Kiều Nhất Thành để vật nhỏ nằm trên giường, hai tay chống đỡ cúi đầu nhìn nó, nhìn vào đôi mắt đen ngấn nước của nó, rồi đột nhiên vươn tay nhéo vào chỗ nào đó. Vật nhỏ dường như phản ứng chậm một chút, phải mất vài giây sau mới kêu lên. Kiều Nhất Thành sẽ lo lắng đón nó lên một lần nữa, để nó nằm trong vòng tay gầy guộc của mình, và áp sát mặt cậu vào khuôn mặt nhỏ đang khóc của nó. 

Nhìn thấy vật nhỏ xinh đẹp, đáng yêu, dễ thương nhưng cũng rất đáng ghét, chính đồ đáng ghét này đã cướp đi mạng sống của mẹ mình, trái tim Kiều Nhất Thành đầy cảm xúc yêu và hận khi còn là một thiếu niên. 

Vật nhỏ này sau khi về nhà sụt cân nhanh chóng, da đùi chùng nhão. Bởi vì không có sữa, sữa không dễ đặt hàng, cho dù là dễ dàng đặt hàng, Kiều Ngọc Vương cũng không thể bỏ ra số tiền đó. 

Kiều Ngọc Vương dặn con trai lớn Kiều Nhất Thành mỗi ngày đổ thêm nước vào nấu, khi bật nồi lên, trước tiên đổ nước canh gạo ra, cho một ít đường và cho đứa nhỏ ăn. 

Cơm canh nóng hổi được đặt trong một cái bát nhỏ trên bàn tỏa ra mùi thơm ngào ngạt, ba đứa nhỏ xoay người quanh bàn, nhìn chằm chằm cái bát không thể dứt ra. Ngay sau khi Kiều Nhất Thành thổi bay chúng như một chú gà con, cậu ta để nguội nước cơm và đưa nó vào miệng Kiều Thất Thất nhỏ bé từng thìa một. 

Nuôi dưỡng không đủ chất, không chỉ giảm cân, đứa nhỏ còn bắt đầu khóc rất nhiều vào ban đêm, khóc đến khi mặt mũi như muốn ngạt thở. 

Như mọi khi, Kiều Ngọc Vương ra ngoài chơi bài vào buổi tối. Ngay cả khi về nhà, ông ấy cũng không mang theo đồ đạc mà quay lại nhà ngủ, chiếc nôi của đồ đứa được đặt cạnh giường lớn của Kiều Nhất Thành, khi nó khóc đêm thì Kiều Nhất Thành đứng dậy, bất lực dỗ em. 

  Kiều Nhất Thành không có gì để cho nó ăn, nó cũng không muốn cậu bế. 

  Khi Kiều Nhất Thành ngồi thẫn thờ bên giường, một từ hiện lên trong đầu cậu: Trẻ mồ côi. 

  Cậu còn cha, nhưng cậu lại như một đứa trẻ mồ côi. 

  Không phải, cậu cho rằng mình còn kém xa trẻ mồ côi, có mấy đứa em trai xếp thành từng bậc, đứa nhỏ nhất mặc áo hồng baby thường ăn nắm tay bé bỏng, ngày ăn năm bữa, ngủ đến mười sáu mười bảy tiếng một ngày.

  Cậu ấy không thể mong đợi cha mình sắp xếp cuộc sống của cậu ấy với các anh chị em của mình một cách có trật tự, như khi mẹ còn sống. 

  Kiều Nhất Thành ôm di ảnh của mẹ trong bóng tối, khung kính lạnh lẽo áp vào bụng cậu. 

  Mười hai tuổi, cậu hiểu được sự không đáng tin cậy của cha mình, và Kiều Nhất Thành cảm thấy cậu chính là một thiên tài. 

  Nhưng Kiều Nhất Thành không biết, thật ra cậu ấy đã nghĩ sai về cha mình,  không phải Kiều Ngọc Vương không hề để ý đến những ngày tiếp theo của nhà bọn họ. 

  Ban ngày, Kiều Ngọc Vương muốn đi làm, Kiều Nhất Thành và Kiều Nhị Cường phải đi học, trong nhà chỉ còn lại hai đứa em gái nhỏ, bọn họ tuyệt đối không lo được những chuyện nhỏ nhặt.  Kiều Ngọc Vương giao đứa bé cho một người phụ nữ hàng xóm không đi làm, nhưng chỉ sau hai ngày Kiều Ngọc Vương biết cô ấy muốn tiền công và thức ăn cho em bé. Kiều Ngọc Vương nghĩ rằng thức ăn đã nằm trong tay cô ấy. Điều đó thật sự quá tốn kém.

  Kiều Ngọc Vương có một ý tưởng trong lòng. 

  Dì hai tình cờ đến thăm Thất Thất và Kiều Ngọc Vương đã giữ dì ấy lại dùng bữa tối. 

  Kiều Ngọc Vương chở lũ trẻ về phòng sau và nhờ Kiều Nhất Thành dẫn chúng đi ăn ở một chiếc bàn nhỏ, chỉ còn lại mình và dì hai. 

  Dì hai bên bàn ăn hỏi: Anh rể, những ngày sau anh sống thế nào? Anh đã có tính toán gì chưa? 

  Kiều Ngọc Vương nói: Có tính toán rồi nhưng rất khó nói. 

  Dì hai ngước nhìn ông ta cảnh giác: Ý anh là gì?  Hãy cứ nói đi. 

  Đăng vào ngày 26 – 8

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容