[ZHIHU ASK] CÂU CHUYỆN CỦA EM GÁI TÔI

[ZHIHU ASK] CÂU CHUYỆN CỦA EM GÁI TÔI

Tôi bị bệnh tim bẩm sinh, bác sĩ nói rất khó sống quá 30 tuổi, thậm chí sống được đến 10 tuổi đã là tốt lắm rồi. Vì vậy, cha mẹ muốn tìm cách sinh cho tôi một đứa em để bầu bạn, cho dù lúc ấy Trung Quốc vẫn đang thi hành chính sách 1 con, cha tôi còn là nhân viên nhà nước. Cuộc sống trước năm 10 tuổi của tôi cũng coi là ổn, lại có thêm một đứa em gái cũng vui hơn nhiều. Em tôi rất ngoan, lúc con bé mới mấy tháng tuổi, có một hôm 4 giờ đêm bị tôi lay tỉnh, cha mẹ tôi đều lo con bé sẽ khóc, nhưng con bé lại nhìn tôi rồi cười ngây ngốc. Một hôm hai anh em tôi đi chơi, con bé ngồi trên vai tôi, nắm lấy mũ của tôi nghịch rồi vứt luôn xuống sông. Hôm ấy về nhà, lần đầu tiên tôi bị cha đánh. Thế mà sau này nhắc lại, con nhóc này dám lật lọng bảo là không nhớ. Cha tôi rất thích chụp ảnh, có lẽ vì muốn lưu giữ kỉ niệm nên đã chụp rất nhiều ảnh của gia đình. Có một tấm ảnh em tôi mặc chiếc váy màu đỏ đứng trên bãi cỏ xanh, tôi thì chạy về hướng con bé. Cha tôi nói đùa đây là cô bé quàng khăn đỏ và chú cảnh sát. Từ năm 10 tuổi trở đi, sức khỏe của tôi không còn được như trước nữa, móng tay và môi cũng hơi chuyển tím. Một hôm con bé phát hiện ra điều này và thấy vô cùng kinh ngạc, còn hiếu kỳ hỏi tôi tại sao. Thực ra lúc ấy chính tôi cũng không biết tại sao lại vậy, càng không biết trả lời con bé thế nào. Năm 2000 gia đình tôi chuyển nhà, em gái tôi thì đi mẫu giáo. Một hôm tôi cùng một anh hàng xóm đưa con bé đi học. Con bé ngốc này lần đầu tiên được sang đường, phấn khích rồi lao về phía trước, suýt nữa thì bị một chiếc ô tô đâm trúng, cũng may người ta lái xe chậm, chú tài xế cười hỏi han mấy câu rồi đi tiếp. Ai ngờ một lúc sau con bé lại hất tay tôi lao lên, lần này thì không gặp may nữa, bị một chiếc ô tô cỡ nhỏ đâm phải lăn xuống bên vệ đường. Lúc ấy tôi ngây ngốc không biết phải làm sao, anh hàng xóm lấy điện thoại gọi cho cha anh ấy, gọi cả cho cha mẹ tôi. Con bé nằm trong lòng bác hàng xóm, bác ấy hỏi cháu có đau không, nhưng con bé không nói gì, chỉ rưng rức khóc. Vết thương ở dưới khung xương sườn trái, chảy rất nhiều máu, một số chỗ khác bị thương nhẹ. Cũng may bác sĩ nói rằng vết thương không nặng lắm. Nghỉ hè năm lớp 9, tôi đến một viện trị liệu ở Hà Bắc để điều trị, em tôi thì ở nhà với cha mẹ, lúc ấy con bé đang học lớp 1 rồi. Giữa kỳ nghỉ con bé đi cùng cha mẹ đến thăm tôi một lần, còn cùng tôi tập luyện. Nhưng những bài tập trị liệu không hợp cho trẻ nhỏ, có lần con bé đang tập động tác giơ tay về trước thì lại bị cô giáo bắt quả tang lấy tay gãi mặt, tôi không nhịn được bèn cười phá lên, nhưng chợt quên mất khi đang tập thì không được mở mắt. Sau này tôi hỏi con bé, con bé bảo khi ấy đã ngứa rất lâu rồi, không chịu được nữa đành phải thu tay về để gãi. Sau khi về nhà, tôi vẫn kiên trì tập các bài tập trị liệu, buổi sáng 5 giờ 30 phút là phải dậy rồi. Con bé thì 6 giờ sẽ dậy tập cùng tôi, nào là ép chân, rồi ngồi xổm, đá chân, cha tôi đã đặt ra một số lượng nhất định. Nhìn con bé chạy qua chạy lại thực sự rất thú vị, bài tập buổi sáng bớt nhàm chán hơn nhiều, thời gian cũng trôi qua rất nhanh. Cha tôi để con bé dậy sớm tập cùng tôi có lẽ vì muốn tôi bớt cô đơn, và cũng vì hy vọng con bé sẽ khỏe mạnh trưởng thành. Nhưng với một đứa trẻ việc dậy sớm tập luyện thực sự là rất khó, thế nên sau khi bị mẹ tôi gọi dậy con bé rất hay trốn về giường ngủ tiếp. Em tôi thực sự vô cùng ngốc, không hề biết nói dối. Có lần cha mẹ tôi đi vắng, dặn tôi ở nhà phải tự giác tập luyện. Lúc cha mẹ trở về hỏi em tôi rằng: “anh trai ở nhà có chăm chỉ tập luyện không?” Con bé do dự xoắn xuýt một hồi mới thốt ra một câu “con không biết”, thế là tôi bị cha mẹ mắng một hồi lâu. Con bé thấy tôi không vui nên cũng xị mặt ra như sắp khóc. Lần thứ hai con bé thông minh hơn rồi, bị cha mẹ tôi hỏi thì gật đầu lia lịa, nói là tôi tập rồi tập rồi. Mẹ tôi hỏi vặn lại: “con nói dối giúp anh có đúng không?”, con bé lúc ấy ngây ra một hồi rồi òa lên khóc. Cảm giác cứ như tôi đang dạy em gái nói dối, nhưng thực ra anh em tôi đã từng cùng nhau nghịch nhiều thứ linh tinh rồi, ví dụ như nghịch lửa để bén vào cỏ khô, đốt giấy ở bậc thềm, bắt châu chấu về ăn. Tôi còn hay dắt con bé đi chơi điện tử, từ máy chơi game đơn đến game trên mạng, anh em tôi đều đã thử qua. Có lần con bé làm văn, viết rằng sau này muốn trở thành một nhân viên IT giống tôi. Thực ra tôi chỉ am hiểu game với vài thứ linh tinh khác, thế mà con bé lại nghĩ rằng tôi là chuyên gia, lần nào làm văn cũng viết y như vậy. Cha mẹ tôi cấm anh em tôi uống mấy loại nước ngọt có màu lòe loẹt, nhưng mấy loại ấy thực sự rất ngon, mỗi lần hai đứa tách nhau đi ăn với cha mẹ sẽ không hẹn mà cùng nhau lén đem về mấy chai nước ngọt. Có một đứa em gái thực sự rất hạnh phúc. Nhưng cũng có những khi em tôi khiến tôi bó tay bất lực. Có lần tôi đang dắt con bé đi ở quảng trường thì điện thoại reo, tôi bèn thả tay con bé ra để nghe điện thoại, cúp điện thoại thì không thấy con bé đâu nữa rồi. Thực sự lúc ấy tôi vô cùng hoảng, tìm khắp quảng trường đông đúc, tìm không thấy thì vội chạy về nhà. Vừa bước vào cửa tôi liền hô to tên con bé, nhưng chẳng có ai trả lời tôi, khi ấy tôi gần như đã tuyệt vọng rồi, nhưng lại nhìn thấy đống chăn trong góc giường con bé hơi phồng lên, lật lên thì thấy con bé đang nằm cuộn lại như quả bóng, nước mắt ròng ròng. Tôi đành bế con bé lên dỗ dành: “ngoan nào, anh hứa lần sau không để em một mình nữa”. Em gái tôi rất giỏi khóc. Có một hôm hai anh em tôi ngủ trưa cùng nhau, tôi ngủ được nửa chừng thì dậy ra ngoài phòng khách chơi game, một lúc sau về phòng thì thấy con bé đang cuộn tròn ở góc giường nằm khóc, nói là mơ thấy ác mộng, ngủ dậy lại không thấy tôi đâu, tưởng là tôi sẽ biến mất mãi mãi. Có lần con bé lén lấy điện thoại của tôi để xem phim ma, 11 giờ đêm tôi đến đòi điện thoại thì con bé ngủ mất rồi, nhưng trên mặt thì vẫn đầy nước mắt. Tôi thực sự bó tay, nếu sợ thì còn cố xem làm gì? Sau này tôi đi học cấp ba xa nhà, cha mẹ lo tôi ở kí túc xá vất vả nên đã thuê cho tôi phòng riêng, em tôi cũng dọn đến ở cùng. Có một lần hai anh em tôi cùng một người bạn học ngồi xe khách về nhà, con bé gối đầu lên chân tôi ngủ, bạn tôi cảm thán rằng: “có em gái thật tốt biết bao”. Tôi cũng thấy vậy, có em gái thực sự vô cùng hạnh phúc. Sức khỏe của tôi vốn đã không tốt, chưa thích ứng được với cuộc sống xa nhà, lại còn suốt ngày bị đủ loại dị ứng nên kết quả học tập lúc nào cũng ở cuối lớp. Năm lớp 11 có lần mẹ tôi phải làm phẫu thuật, một mình tôi đi giữa hành lang bệnh viện lạnh lẽo, cảm thấy rất có lỗi với cha mẹ tôi. Vì thế sau đó tôi cố gắng hơn nhiều, có lần kiểm tra còn xếp thứ 6 lớp. Cha tôi không muốn tôi học đại học, nhưng mẹ tôi thì vẫn muốn tôi kiên trì, có lẽ vì mẹ muốn cuộc đời tôi trọn vẹn. Sau đó, tôi chọn thi vào trường luật. Thi đại học xong tôi dẫn con bé đi chơi. Kỳ lạ ở chỗ con bé chơi với mấy đứa bạn nam của tôi thì rất hợp, nhưng lại không chơi được với mấy bạn nữ, bao gồm cả bạn gái tôi. Con bé này còn thường xuyên xem trộm nhật ký của tôi, đúng là thói hư không chịu sửa. Sau đó tôi học đại học, thời gian gặp con bé cũng ít đi, chỉ thỉnh thoảng về nhà bị con bé hỏi mấy câu bài tập vật lý, cực kỳ phiền. Có dạo tôi thất tình, tình hình sức khỏe lập tức xấu đi nên phải nhập viện. Em tôi thì lên lớp 10 liền có bạn trai, cãi nhau với bố tôi một trận. Tôi gọi điện khuyên nhủ cha tôi mấy lần vấn đề mới được giải quyết. Hình như tất cả anh trai trên đời đều muốn giữ chặt em gái mình, nhưng cho dù rất lo lắng, tôi vẫn tin em gái tôi, tin rằng em tôi vẫn biết phân biệt đúng sai nặng nhẹ. Hơn nữa, chuyện tình cảm của tôi đã chẳng ra sao, làm gì có tư cách dạy bảo con bé. Cũng may, kết quả học tập của em tôi cũng coi là ổn, lại còn càng ngày càng tiến bộ. Còn tôi thì càng ngày càng không kham nổi áp lực của đại học, không thể làm lớp trưởng được nữa, việc học hành cũng không thể đảm bảo, không biết có tốt nghiệp được không. Nhưng cuối cùng tôi cũng tốt nghiệp rồi, em tôi cũng chuẩn bị thi đại học. Một đêm trước ngày thi con bé bị mất ngủ, cũng may kết quả cũng vẫn rất tốt, đỗ vào một trường y ở Bắc Kinh. Tôi vốn không muốn em tôi học y, con gái học y rất vất vả, nhưng con bé tươi cười nói: vất vả thì mới vui chứ. Thế là con bé đến Bắc Kinh học đại học, trải qua sinh nhật xa nhà đầu tiên. Tôi lên mạng đặt cho con bé một chiếc bánh gato, con bé hốt hoảng gọi cho tôi bảo rằng có người tặng em một chiếc bánh gato nhưng em không biết là ai cả. Con bé rất hay quên gọi điện thoại về nhà, một tuần cố định gọi một lần mà có lúc cũng quên. Kỷ niệm ngày cưới của bố mẹ, rồi cả sinh nhật bố tôi cũng quên phải để tôi gọi điện nhắc. Cũng may, con bé vẫn nhớ sinh nhật tôi. Mỗi lần em tôi về nhà sẽ gọi tên tôi đầu tiên, bước vào nhà sẽ lao đến ôm chầm lấy tôi một lúc rồi mới chịu đi thay quần áo, thay xong rồi lại bám lấy tôi mãi không chịu buông. Mỗi lần con bé về nhà, hai anh em tôi lại cùng nhau làm mấy trò ngốc nghếch, sóng vai trên đường lắng nghe con bé kể về cuộc sống ở Bắc Kinh. Thỉnh thoảng tôi sẽ đưa con bé đi gặp vài người bạn, hoặc là ra quảng trường nhảy mấy bài tập thể dục nhịp điệu. Nhưng tiếc rằng sức khỏe tôi không tốt, đi một lúc là phải nghỉ, không thể đưa con bé đến những nơi xa xôi đẹp đẽ. Thời điểm sau khi em tôi thi đại học, tôi từng nói chuyện với bạn trai con bé một lần, nhưng đến kỳ nghỉ hè năm sau hỏi ra mới biết hai đứa đã chia tay từ tháng 12. Hai anh em tôi từng tâm sự với nhau về chuyện hôn nhân, con bé giống tôi, nói rằng không muốn kết hôn cho lắm, nhưng có lẽ không thể nào cả đời không kết hôn. Lúc ấy tôi rất bất ngờ, không nghĩ rằng em tôi đã nghĩ đến cả vấn đề này, lại còn trả lời tôi như vậy. Con bé còn hỏi tôi đánh giá thế nào về tình yêu đồng giới, tôi nói tôi không phản đối cũng không ủng hộ, con bé cười hì hì nói rằng chỉ hỏi cho biết mà thôi. Nửa cuối năm ngoái, sức khỏe của tôi ngày một xấu đi, cha mẹ tôi muốn tôi kết hôn, mong tôi có gia đình của riêng mình. Lúc đầu tôi vô cùng buồn bã và đắn đo, nhưng sau đó đã suy nghĩ rất nhiều, thậm chí tâm sự cùng em tôi. Con bé nói với tôi rằng: “anh không muốn kết hôn thì đừng kết hôn, rõ ràng anh cũng chẳng kỳ vọng gì vào tình yêu hay hôn nhân cả”. Con bé bảo tôi đừng quan tâm người khác, hãy suy nghĩ cho chính mình mà thôi. Nhưng cuối cùng tôi cũng không thể nào tùy hứng như vậy được, tôi đồng ý kết hôn rồi. Tôi nói với em tôi rằng, bố mẹ vẫn ở đây, tôi kết hôn rồi con bé sẽ được tự do hơn một chút. Nghe xong những lời ấy, em tôi như biến trở lại thành cô bé ngày xưa cuộn tròn trong chăn, trốn vào góc giường, tủi thân rơi nước mắt. Có lẽ những lo lắng sợ hãi trước hôn nhân khiến cơ thể tôi ngày càng sa sút, tôi an ủi cha mẹ rằng có lẽ qua một thời gian là sẽ đỡ hơn, nhưng cuối cùng đến tháng 12 vẫn phải nhập viện. Lúc đầu chỉ là bị phù nề hai chân, phải làm một vài lần phục hồi thông thường. Tôi nói với em tôi trong điện thoại rằng có lẽ một hai tuần nữa tôi sẽ xuất viện thôi. Nhưng hai tuần sau bệnh tình tôi càng trở nặng, không thể đứng, không thể ngồi cũng không thể nằm, suy thận, hai chân phù nề, vì vậy phải hạn chế uống nước, cũng chẳng thể ăn gì. Tôi không biết em tôi có biết tình trạng của tôi không, nhưng tôi hy vọng con bé không biết, tôi muốn lần sau gọi điện, con bé vẫn có thể tươi cười nhận điện thoại của tôi, tôi mong lần sau gặp lại, con bé vẫn có thể lao đến ôm chầm lấy tôi như con thú nhỏ. Nhưng tôi chẳng đợi được để gọi điện thoại cho con bé, cũng chẳng thể đợi được đến lần gặp sau. Sau hai đêm liền cấp cứu, họ hàng thân thích đều đến bệnh viện thăm tôi. Mẹ tôi đưa cho tôi một chai nước ngọt có màu, cha tôi thì hỏi tôi rằng có việc gì muốn làm nữa không. Tôi cứ nghĩ mình vẫn có thể gọi điện cho con bé thêm lần cuối. Lúc ấy tôi cảm nhận được linh hồn mình đang dần rơi xuống. Có lẽ, từ khi được sinh ra, số mệnh đã sắp đặt tôi không thể ở lại lâu trên cuộc đời này. Cuối cùng, tôi chẳng thể gọi điện cho em tôi, chẳng thể nói với con bé lời tạm biệt. Tôi hy vọng sau này em tôi hiểu được, trên cuộc đời này, tốt đẹp hay xấu xa, tồn tại hay biến mất, chúng ta không thể tự mình quyết định. Tôi mong rằng con bé hiểu được, tình yêu đối với người thân nhất định phải nói ra, để người thân ta biết được ta mong nhớ họ thế nào. Tôi hy vọng em tôi hiểu được, nếu như một ngày con bé không thắng được hiện thực cuộc đời thì cũng đừng nên khóc, con bé vẫn còn có tôi. Nếu tôi có điểm nào chưa xứng làm anh, có lẽ con bé sẽ tha thứ cho tôi thôi nhỉ? Những lời này tôi không thể nói với em gái tôi được nữa rồi. Câu chuyện nhỏ này Em gái viết thay anh. Trịnh Thu Mai dịch

Nếu bạn thấy bài viết hữu ích đừng quên dành tặng tác giả 1 like nhé ^^!

Bài viết đã được bảo vệ bản quyền bởi:

Content Protection by DMCA.com
Group: Chia sẻ tin tức Weibo24h

Group chia sẻ tin tức Wibo24h

Admin: Trần Ngọc Duy

Trang Facebook của admin

Group: Hội Tự Apply học bổng Trung Quốc

Group chia sẻ, hướng dẫn, hỗ trợ tự Apply học bổng Trung Quốc

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容