CẦU NGÀY BÌNH AN ( P2)

Mẫu thân lại nói: “ Thiếp gặp chàng lần đầu tiên khi thiếp tròn 16. Chàng là một người có nụ cười ngọt ngào. Thiếp nhận lệnh kết tóc cùng chàng khi vừa tròn đôi mươi. Chính chàng từng nói với thiếp, sau này chúng ta không có sinh ly tử biệt, chỉ có nhất sinh nhất thế, suốt đời có đôi”

“ Năm thiếp vừa 21 tuổi, khi hoa phượng vĩ nở đầy trời rất đẹp, Cửu nhi của chúng ta chào đời. Chính chàng là người đặt cho nó cái tên Lục Hạ Hoành, nghĩa là hàng năm như ý, nguyện cùng hân hoan.
Thiếp đã nghĩ ngày tháng hạnh phúc của ta sẽ kéo dài mãi mãi. Vậy mà 25 tuổi, chàng lên ngôi vương, lại đột nhiên xem nhà họ Lục của ta là quân phản nghịch. Chàng giết cả gia tộc ta, giết cha mẹ, giết ông và cả anh trai ta.
Chàng nói giữ lại cho ta một mạng, nhưng lại đem ta giam hãm trong 4 bức tường lạnh lẽo chẳng khác gì cấm cung. Ngay cả đứa trẻ bé bỏng của chúng ta, chàng cũng chẳng thèm đoái hoài đến. Chàng quả thực rất tàn nhẫn.”

Lần đầu tiên thiếp thấy chàng thật xa lạ, thật lạnh lùng và làm đau buốt cả tim ta. Ta đã sai rồi, ta nhìn thấy chàng, yêu chàng, bước vào phủ của chàng, tất cả đều sai rồi.

Ta và chàng kết tóc se tơ, nên duyên vợ chồng. Bây giờ tình ta đã vỡ, mái tóc này cũng nên bỏ đi rồi.”

Nói đoạn, mẫu thân ta cầm kéo cắt phăng đi mái tóc dài kia. Sau đó, đùng một phát, máu trong miệng người nôn ra. Dòng máu đỏ tươi làm chói mắt cả chiếc váy trắng tinh.
Mẫu thân ngã xuống, khuôn mặt vẫn đầy máu và nước mắt, là những gì của đoạn tình vừa yêu vừa hận.
Phụ thân ôm lấy người vào lòng. Rồi ta thấy tối dần, ngất đi lúc nào chẳng hay.
Khi ta tỉnh dậy, đã thấy cung nữ trong cung đang quỳ trên mặt đất, không ngừng khóc lóc.

Dì Quyên gọi ta một tiếng
“ Công chúa, mẫu thân người không ổn, người đi xem một chút đi”
Đột nhiên, ta thấy cả cơ thể mình nặng trĩu, cả người chẳng còn chút hơi ấm nào như vừa rơi vào một hầm băng.
Ta lao vào phòng của mẫu thân, thấy người nằm trên giường với đôi mắt nhắm hờ, hấp hối. Khuôn mặt người đã tái nhợt đến khủng khiếp, ta chẳng thể tìm được chút máu nào trên làn da người.

Ta quỳ xuống bên giường, gọi nhỏ “ Mẫu thân”
Nước mắt ta cứ thế tuôn trào, mẫu thân cuối cùng cũng khó nhọc mở mắt ra, miễn cưỡng nhìn ta, nói:
“ Cửu nhi, hãy nhớ rằng con nhất định phải tìm được người che chở con cả đời. Đừng bao giờ để mình rơi vào kết cục như ta. Hãy quên mẫu thân đi và sống thật tốt. Hứa với ta, con nhất định phải sống tốt phần đời của mình.”

Nói xong, bà nhắm mắt lại. Vẻ mặt bình thản của bà tựa như đang chìm vào một giấc ngủ sâu.

Năm ấy, ta tròn 6 tuổi.

Sau khi mẫu thân qua đời, ta được hoàng hậu nhận nuôi. Sống trong Khôn cung xa hoa và đầy hoang phí, ta dần mang dáng vẻ của một công chúa cao sang và quyền quý.

Phụ hoàng thường đến thăm ta hơn, những người trong cung cũng bắt đầu cúi người chào ta, gọi ta là công chúa.
Sự tôn trọng và chú ý mà trước đây ta chưa từng nhận được đôi khi làm tôi thấy đau nhói.

Đúng, từ giây phút đó, ta đã trở thành công chúa thực sự của Hạ Quốc.
Ta quên dần cung điện nhỏ bé xa xôi, cũng dần quên mất người mẫu thân thường hay buồn dưới gốc cây ngô đồng.

Hoàng hậu không có con trai, chỉ có một công chúa, nhỏ hơn ta 2 tuổi. Đó cũng chính là muội muội ta, gọi là Trường Lạc.
Em ấy có làn da trắng, khuôn mặt bầu bĩnh với đôi mắt sóng sánh nước. Em ấy luôn khiến người ta cảm thấy nên yêu thương.
Trường Lạc thường thích những trang phục màu sắc sặc sỡ, em ấy vui đùa cả ngày, cũng rất tôn trọng và yêu quý ta.

Ta cũng yêu em ấy, chưa một lần nào ta coi em ấy là người em cùng cha khác mẹ. Đối với ta, muội ấy từ lâu đã trở thành một người thân quan trọng trong cuộc đời.

Thời gian trôi đi, hoàng hậu chăm sóc ta rất tốt nếu không muốn nói là hết lòng. Bà dạy ta đủ lễ nghĩa cần thiết, nhờ có bà mà ta mới phần nào trở thành một công chúa như bây giờ.
Vì thế, ta cũng luôn rất tôn trọng bà.

Ngày thường, ta và tiểu muội được đối xử như nhau, chúng ta có đủ mọi thứ từ thức ăn, trang phục, …
Hoàng hậu không để ý nhiều đến những bài thơ của ta. Bà luôn nói với ta, làm thân nữ nhi không cần đọc nhiều sách như vậy, nếu đọc nhiều sẽ có nhiều suy nghĩ, suy nghĩ nhiều sẽ có nhiều phiền muộn hơn thôi.

Nhưng ta vẫn nhớ mẫu thân hay nói “ Nữ nhi xinh đẹp là điều tốt, nhưng tri thức trong người thì lại càng tuyệt hơn. Mẫu thân hy vọng con trở thành một công chúa tài năng và xinh đẹp.”
Ta thích sách và thơ, ta dính lấy chúng suốt thời gian rảnh rỗi của mình. Ban đầu, hoàng hậu còn khuyên can ta bằng những lời nhỏ nhẹ, nhưng sau đó thấy ta không lay chuyển bà dần cũng không để tâm nữa.

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容