CÂU CHUYỆN PHÁ HỦY TAM QUAN NHẤT MÀ BẠN TỪNG GẶP LÀ GÌ? ( Phần 34/34 )

Người dịch : Thu Thủy
Vui lòng không repost, ghi nguồn cũng không, cảm ơn các bạn
——————————
Website Weibo24h : https://weibo24h.com/

Fanpage Weibo24h : https://www.facebook.com/weibo24h/

——————————

Vừa mới mở còng tay ra, quả nắm đấm to lớn của An Bách Thuận đã đấm thẳng vào mặt Tô Phi nhưng lại bị Tô Phi cản lại bằng cánh tay, nhưng bởi vì nắm đấm của hắn ta mang theo quá nhiều chân khí nên Tô Phi vẫn bị đẩy lùi về phía sau.

“Đau quá đi.”

Tô Phi lắc lắc cánh tay và lẩm bẩm, sau đó đột nhiên bay lên và lao thẳng về phía An Bách Thuận, chỉ chịu đánh mà không đánh lại vốn không phải là phong cách của Tô Phi. Bởi vì chân của An Bách Thuận bị khóa, hắn ta chỉ có thể cử động bằng tay thôi, cho nên phạm vi hoạt động của hắn ta không lớn, chỉ có thể dùng tay đỡ đòn của Tô Phi, có thể gọi đó là bao cát luyện tập nắm đấm tốt nhất. 

Khi Tô Phi hoàn thành toàn bộ quyền kim cang, An Bách Thuận đã thoi thóp, ôm đầu lại như thể sắp không chịu được.

“Tần Lão, Tô Phi này thật là hung dữ, cảm giác như khi tên An Bách Thuận ở trạng thái này thì sẽ không phải là đối thủ của cậu ấy, không thể kiểm tra được khả năng của Tô Phi liệu có thể vượt qua mảng dịch chuyển hay không.”

Tần Uyên Minh xem một hồi, lại nhớ tới khi vừa rồi cùng Tô Phi đọ sức, cảm giác cực mạnh mà Tô Phi tạo ra cho ông ta không khác gì mấy so với năm đó ông ta đấu với An Bách Thuận. Lại cộng thêm bây giờ An Bách Thuận đã bị giam cầm lâu như vậy, có lẽ hắn ta đã gần như cạn kiệt sức lực rồi, lại còn bị Tô Phi đánh đến bán sống bán chết. 

Nghĩ đến đây, Tần Uyên Minh đã đưa ra một quyết định táo bạo, ông ta mở miệng ra nói: “Tô Phi, cậu cởi luôn xích chân cho hắn ta đi.”

Tô Phi đã đợi câu này lâu lắm rồi, tuy nói rằng đấm bao cát thì rất sướng, nhưng cứ đấm hoài như vậy cũng chán, vẫn là nên tìm một đối thủ biết đánh trả thì mới sướng hơn, vừa hay để kiểm tra trình độ của mình. Vừa rồi khi đọ sức cùng Tần Uyên Minh, Tô Phi cũng không dám đánh bao nhiêu. 

Nhìn thấy bộ dạng thoi thóp của An Bách Thuận, Tô Phi mang theo chìa khóa bước tới, một bên mở khóa một bên còn không quên châm chọc: “Bao cát không đi được đánh thật là thoải mái, tao sẽ giúp mày cởi trói rồi đánh tiếp, cố gắng làm cho tao đổ mồ hôi một chút nhé.”

Khi nghe xong câu nói này, trong mắt An Bách Nhiên lóe lên một tia nham hiểm, nhưng tiếc là hắn ta đang cúi đầu xuống nên không ai để ý đến. 

“Bịch!” 

Khoảnh khắc Tô Phi tháo xiềng xích của An Bách Thuận ra, An Bách Thuận đã lộ ra bộ dạng hung ác của mình và đá Tô Phi đang không chút phòng bị ra bên ngoài. 

“Tô Phi!” 

Tần Uyên Minh và Phạm Kiếm hoảng hốt, liền chạy đến chỗ Tô Phi ngay lập tức.

“Khụ khụ…”

Tô Phi ôm ngực chậm rãi đứng lên, trên miệng có vết máu. 

“Cậu không sao chứ?” 

Tần Uyên Minh nắm lấy cánh tay Tô Phi, muốn tìm hiểu hơi thở bên trong của anh, nhưng lại Tô Phi hất ra. 

“Tôi không sao, vừa rồi vì không có phòng bị nên đã bị hắn ta tấn công. Không sao đâu, các ông tránh ra trước đi, để tôi xử hắn ta.”

“Ha ha ha ha! Đám người trái đất ngu xuẩn, không ngờ lại dám thả tao ra, sao rồi? Màn biểu diễn vừa rồi của tao có ổn không? Tụi mày thực sự nghĩ rằng chỉ bị mày đánh vài cái là tao đã bán sống bán chết rồi sao? Tụi mày ngây thơ quá. Sức mạnh hiện tại của tao còn mạnh hơn lúc tao mới tới đây nữa, tụi mày cứ chờ chết đi. Tao sẽ xé nát tụi mày từng người từng người một, bắt đầu từ… mày!” 

An Bách Thuận nhìn chằm chằm vào Tô Phi với ánh mắt hung hăng và gầm lên như phát điên.

“Tô Phi, hắn ta đang nói cái gì vậy? Sao cứ đôm đốp đôm đốp cả ngày.” 

Trong khi chỉ có Tô Phi có thể nghe hiểu, thì Tần Uyên Minh và Phạm Kiếm đều không biết An Bách Thuận đang nói cái gì.

“Không sao đâu, chỉ là một số lời vớ vẩn thôi, các ông tránh xa một chút đi, để tôi xử lý hắn ta cho thật đẹp.”

Tô Phi không định nói cho bọn họ biết về tình hình thực tế, vì sợ rằng bọn họ sẽ lo lắng. Nhưng Tô Phi cũng rất tò mò tại sao An Bách Thuận bị giam cầm và giày vò lâu như vậy, mà sức mạnh của hắn ta không hề giảm mà lại còn tăng lên.

“Tại sao mày bị giam cầm lâu như vậy mà sức lực của mày không hề giảm đi mà ngược lại còn tăng lên?” 

Tô Phi hỏi An Bách Thuận, cố gắng tìm hiểu cách hắn ta nâng cao sức mạnh.

“Đám người trái đất ngu xuẩn, nói cho tụi mày biết cũng không sao, tao sẽ cho tụi mày biết thế nào là chết.”

An Bách Thuận đã lấy lại được tự do sau khi được thả ra, xem có vẻ như hắn ta đã nắm chắc thắng lợi, cho nên tâm trạng của hắn ta mới tốt và trả lời câu hỏi của Tô Phi như vậy. 

“Bởi vì, khi tao đến trái đất, sức mạnh của tao đã bị tổn hại, sau đó trong mấy năm tịnh dưỡng đã dần dần hồi phục được một chút, mặc dù vẫn chưa hồi phục đến cực điểm, nhưng cũng quá đủ để giết chết tụi mày.”

Nói xong liền xông thẳng tới Tô Phi, Tô Phi chủ nhìn thấy một vệt sáng lướt qua, sau đó chịu một cú tấn công mạnh trước ngực và văng ra ngoài ngay lập tức.

Cảm ơn các bạn đã ủng hộ, ai mà ngờ được rằng tôi chỉ đơn giản vào Zhihu để trả lời một câu hỏi thôi mà kết quả là bị ép viết một cuốn tiểu thuyết. 

Bởi vì độ dài của nó quá dài, không thích hợp để tiếp tục trả lời trong Zhihu, nên tiểu thuyết đã được ký kết với trang web Tomato Novel, tên sách là “Sau khi ở thuê cùng người đẹp lạ mắt, tôi bắt đầu tu luyện thành tiên”, đã được cập nhật đến chương 180 rồi, nếu các bạn có hứng thú thì có thể tải app Tomato Novel xuống để tiếp tục đọc. 

Tiểu thuyết trên là đọc miễn phí, nếu tiện các bạn có thể điền mã mời ủng hộ giúp tôi nhé: [7885804211]

Ngoài ra, tài khoản chính thức WeChat cá nhân của tôi là Bồ Công Anh của Bắc Phi, sau này sẽ tiếp tục đăng một số chuyện liên quan đến tác phẩm, chẳng hạn như thời gian cập nhật v.v, nếu có hứng thú thì có thể theo dõi nhé, cảm ơn mọi người.

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容