CÂU CHUYỆN PHÁ HỦY TAM QUAN NHẤT MÀ BẠN TỪNG GẶP LÀ GÌ? ( Phần 33/34 )

Người dịch : Thu Thủy
Vui lòng không repost, ghi nguồn cũng không, cảm ơn các bạn
——————————
Website Weibo24h : https://weibo24h.com/

Fanpage Weibo24h : https://www.facebook.com/weibo24h/

——————————

Tần Lão đứng thẳng chắp tay sau lưng, tư thế ngay thẳng như một cây thông, khí thế hòa vào trời đất, tạo cho người ta một cảm giác áp bức cực kỳ mạnh mẽ và cho người ta một cảm giác bất khả chiến bại. 

Ít nhất thì Phạm Kiếm ở bên cạnh cũng sẽ nghĩ như vậy. 

“Vậy thì ông cũng nên cẩn thận.” 

Tô Phi vừa nói xong liền giơ tay lên, ra thế thứ nhất của quyền kim cang rồi lao thẳng đến tấn công Tần Lão như một con hổ hung hãn. 

Nhìn thấy đòn của Tô Phi đang đến gần, tay phải Tần Lão nắm thành nắm đấm và đập vào đầu nắm đấm của Tô Phi. 

“Bịch!” 

Khoảnh khắc hai nắm đấm chạm vào nhau, sắc mặt của Tần Lão thay đổi rõ rệt, ông ta vốn đang thờ ơ đã phải lập tức điều động toàn bộ khí lực của cơ thể và điều động toàn bộ chân khí lên cánh tay phải, nhưng như vậy thì ông ta mới có thể đứng vững mà không bị hất tung lên không trung. 

Sau khi đòn tấn công của nắm đấm biến mất, hai người tách ra, tay phải của Tần Lão khẽ run lên, nhưng để giữ thể diện, ông ta vẫn giả vờ thoải mái nói.

“Sức mạnh không tồi, có thể buộc tôi phải dùng tám phần sức mạnh, nhưng sức mạnh của một người không chỉ phụ thuộc ở sức mạnh lớn nhỏ, mà còn phải là phần thực chiến. Tôi sẽ tấn công cậu, cậu phải cẩn thận đó.”

Tần Lão không còn lơ là nữa mà định tấn công bằng tất cả sức mạnh của mình, chuẩn bị dạy cho Tô Phi một bài học để lấy lại thể diện. 

“Cẩn thận đó.” 

Tần Lão nói xong, đột nhiên bay lên lao và xông về phía Tô Phi, nhưng ngay khi ông ta sắp đụng vào Tô Phi, Tô Phi đột nhiên biến mất. Tần Lão sửng sốt, lập tức quay đầu lại thì nhìn thấy Tô Phi ở phía sau, ông ta liền tung thẳng một cước chân quét về phía Tô Phi, nhưng Tô Phi lại né tránh được chỉ bằng một cú rút lui. 

Tần Lão vô cùng tức giận, biết tốc độ của mình không nhanh bằng Tô Phi, nên cũng không tiếp tục đuổi theo tấn công nữa. “Nếu cậu có thể tránh như vậy rồi, thì tôi sẽ trực tiếp tấn công trong phạm vi, xem cậu chạy như thế nào.” 

Tần Lão trong lòng thầm nghĩ, sau đó liền nắm hai tay thành nắm đấm, chân khí trong cơ thể sôi sục và hội tụ vào hai lòng bàn tay. Đây là tuyệt chiêu nổi tiếng của Tần Lão, Tinh Hà Chưởng! 

Tô Phi cảm nhận được sự thay đổi của bầu không khí xung quanh, biết rằng phạm vi tấn công của chiêu này cực kỳ lớn, chưa chắc bản thân có thể né tránh được.

Nếu đã không thể né tránh, thì sẽ dùng cách tấn công để làm phòng thủ. Hai chân của Tô Phi phát lực, cả người lao thẳng về phía Tần Uyên Minh trong nháy mắt với thế thứ ba của quyền kim cang, kim cang gầm rú lên, Tô Phi lập tức như biến thành một con hổ dữ và chạm thẳng vào Tần Nguyên Minh.

“Bùm!” 

Một tiếng động cực lớn.

Tần Uyên Minh bay ngược về sau như một quả đạn đại bác, cho đến khi trực tiếp đập nát một thân cây thô to đến thắt lưng rồi bóng dáng của ông ta mới dừng lại. 

“Tần Lão, ngài không sao chứ?” 

Phạm Kiếm xông qua đó ngay lập tức. 

“Đừng bao giờ để xảy ra chuyện gì đó, nếu không tôi sẽ áy náy đến chết mất.” 

Trong lòng Tô Phi nghĩ thầm, sau đó cũng xông qua đó. 

Đúng lúc này, Tần Uyên Minh đứng lên, vỗ nhẹ bụi đất dính trên người, tức giận nói với Tô Phi: “Thằng nhóc này muốn giết chết tôi có phải không?”

“Không phải là ông nhất quyết phải đấu với tôi sao, còn để tôi ra hết sức nữa.”

Tô Phi nói với vẻ mặt vô tội. 

Tần Uyên Minh đỏ mặt, cố gắng thanh minh nói. 

“Tôi khách khí với cậu một chút mà cậu thực sự đã ra hết sức rồi sao? Có biết kính trọng người già không hả.”

“Tôi không ra hết sức, tôi cũng chỉ ra khoảng 50% lực thật thôi.”

Tần Uyên Minh nghe Tô Phi nói như vậy, sắc mặt tối sầm lại, Phạm Kiếm ở một bên muốn cười nhưng lại không dám cười, cổ họng đã nén lại đến mức đỏ bừng. 

“Phụt.” 

Phạm Kiếm cuối cùng cũng không nhịn được nữa mà bật cười, Tần Uyên Minh trừng mắt nhìn ông ta một cái, sau đó nói với Tô Phi.

“Đánh thắng tôi thì chưa là gì cả, đi thôi, đi xuống tầng hầm gặp An Bách Thuận. Chỉ cần có thể đánh bại hắn ta, cậu mới có thể xem là đạt.” 

Nói xong, Tần Uyên Minh liền dẫn đầu bọn họ đi xuống tầng hầm. 

Nhìn thấy chân tay An Bách Thuận bị xiềng xích khóa lại, Phạm Kiếm cau chặt mày và hỏi: “Làm sao có thể để họ đánh được chứ, xích như vậy thì không thể đánh được, còn nếu cởi xích ra rồi, lỡ như Tô Phi đánh không lại, thì…”

Tần Uyên Minh suy nghĩ một lúc, sau đó nói: “Cởi tay của hắn ta ra và khóa chân lại, sau đó Tô Phi đi tới khiêu khích hắn ta, Tô Phi, không phải cậu cũng học được ngôn ngữ ngoài hành tinh sao? Đã đến lúc kiểm tra cậu rồi.”

Nghe xong, Phạm Kiếm đã đưa chìa khóa cho Tô Phi. Ông ta vẫn không dám đi qua đó mở khóa, chuyện của năm đó khiến bây giờ ông ta mỗi khi nghĩ lại cũng phải rùng mình. Sau khi Tô Phi bước tới đó, anh không nói gì mà đấm thẳng vào mặt An Bách Thuận một cái. 

“Gừ!” 

An Bách Thuận kéo dây xích và rống lên với Tô Phi. 

“Mùi hôi quá, mày đã bao lâu không đánh răng vậy, thật kinh tởm.” 

Tô Phi vẫy vẫy tay, nói với vẻ mặt đầy khinh bỉ, anh còn dùng ngôn ngữ ngoài hành tinh nên hắn ta có thể hiểu được. 

“Kẽo kẹt.” 

Khi An Bách Thuận nghe Tô Phi nói như vậy, hắn ta càng thêm tức giận mà kéo sợi xích, miệng còn hét lớn: “Có giỏi thì thả ta ra! Tên người trái đất nhát gan và hèn nhát.” 

Phạm Kiếm thấy sợi dây xích đã đung đưa rất lợi hại, có cảm giác như mấy cây cột cũng bị rung lắc, sợ hãi đến mức lùi lại vài bước. Nhưng Tô Phi lại không quan tâm, thay vào đó còn dùng chìa khóa để mở còng tay cho An Bách Thuận.

“Bịch!”

Mời các bạn đón xem phần sau ở blog.

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容