[Zhihu] Câu chuyện nào khiến bạn cảm động nhất? (5)

19.
Hồi cấp 1 đi đọc, ngày nào tôi cũng ở lại trường tự học đến hơn 9 giờ tối mới về nhà. Buổi tối một mình về nhà vốn rất sợ. Ông ngoại đã già, sức khỏe không tốt nên chỉ có thể đợi tôi ở nhà mở cửa cho tôi. Mỗi lần tôi sợ muốn chết, về nhà tôi hay phàn nàn với ông. Có lần bị bệnh nên hôm đó về sớm. Khi về nhà, trời vẫn chưa tối, ông ngoại cũng không có ở nhà. Trong người tôi khó chịu lắm nên vừa vào phòng đã nằm gục trên giường. Không lâu sau ông quay lại. Tôi nghe thấy tiếng bước chân của ông bên ngoài, chắc là ông đang thu dọn đồ đạc. Sau đó tiếng bước chân kết thúc ngay bên ngoài căn phòng của tôi. Tôi nghĩ ông sẽ vào nên nằm trên giường chờ rất lâu. Rốt cuộc ông không vào, tôi cũng chẳng có sức ra ngoài, ông cũng không biết tôi đang ở nhà. Có lẽ vì mệt quá nên tôi cứ thế ngủ thiếp đi. Lúc tỉnh dậy đã rất muộn, bình thường tôi đã phải về trước đó nửa tiếng, tôi mở hé cửa, qua khe cửa vẫn thấy có ánh đèn sáng bên ngoài. Tôi ra khỏi phòng xem, hoá ra ánh sáng phát ra từ phòng của ông ngoại. Tôi len lén mở cửa, trong phòng ông đang ngồi cạnh giường đưa ánh mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ tối tăm. Nghe thấy tiếng động, ông quay lại, mặt tái mét đầy bất ngờ: “Cháu về rồi à? Sao ông không nghe thấy tiếng cháu gọi nhỉ?”

Khoảnh khắc đó, tôi bỗng xúc động đến bật khóc, nước mắt rơi như mưa… Tôi nghĩ đến rất nhiều đêm như hôm nay, ông vẫn luôn ngồi trên giường chờ đứa cháu gái nhút nhát này trở về nhà.

Năm 2014, ông ra đi mãi mãi. Tôi không bao giờ quên được tình cảm của ông dành cho tôi và lần cuối cùng tôi nhìn lại khuôn mặt ông trong những giây phút cuối cùng của lễ tang. Ông bị tai biến mạch máu não, không bao giờ đứng dậy được nữa. Nhưng sáng sớm hôm đó, ông vẫn gọi tôi dậy, cùng nhau ăn sáng cho đến khi tôi nắm tay ông nằm ngủ bên giường. Đáng tiếc là tôi không ở bên cạnh ông khi ông ra đi, tôi còn nhút nhát đến mức không dám nhìn ông trước khi ông được đưa vào quan tài, đó là điều tôi tiếc nuối nhất. Trước đây tôi luôn không hiểu tại sao ông lại có thể nhẹ nhàng chỉ cho tôi hai ngôi mộ phía sau ngôi nhà cũ nói rằng đó là bố mẹ của ông. Cho đến bây giờ tôi cũng nói với mọi người rằng, dưới lớp đất đó chính là ông ngoại của tôi. Những lúc buồn, tôi không kìm được lòng mà nhớ lại sự ấm áp mà ông từng dành cho tôi, tôi khóc rất nhiều, rất rất nhớ ông. Ông là người thân đầu tiên trong đời tôi mất.

Năm nay là năm thứ 3 ông ra đi. Cứ thế, từ khi học hết trung học phổ thông tôi đã không còn về nhà vào ban đêm, dần trải qua những đau khổ của cuộc đời, cũng đã lâu lắm rồi không nhớ đến, hôm nay lại không kìm được nước mắt khi nói ra chuyện này.

Chúc mọi người ngủ ngon.

Ngủ ngon, ông ngoại.

20.
Từ năm lớp 6, công việc của bố mẹ luôn bận rộn nên người chăm sóc tôi là bà nội. Có một hôm, bà quên gọi tôi dậy đi học, tôi đùng đùng tức giận đến trường mà quên không đi tất. Buổi học sáng chưa kịp vào giờ, cô giáo gọi tôi nói có người tìm tôi. Cảnh tượng mà tôi nhìn thấy sau khi ra ngoài có lẽ cả cuộc đời này tôi cũng không thể nào quên. Vào ngày mùa đông lạnh nhất, bà nội đứng đó, trên cổ quàng chiếc khăn màu xanh lá. Khi thấy tôi bước ra, bà lấy đôi tất ra khỏi tay, thấy tôi thực sự không có chút khó chịu nào khi đi tất mới thận trọng đưa cho tôi một chút tiền rồi bỏ đi. Tôi không biết làm thế nào mà một bà già ngoài 80 tuổi, cao không đến một mét năm lại mất chưa đầy 20 phút để đi xa như vậy. Buổi sáng mùa đông mưa dầm, ngày nào bà cũng hầm cho tôi một bát gạo nếp bằng nồi nước lèo nhỏ xíu. Sau này mẹ cũng hầm canh cho tôi, nhưng tôi không thể tìm lại cảm giác ấm áp thơm ngon như vị canh hầm bà nấu. Tôi muốn quay về trước đây, muốn mãi được nằm trong lòng bà, có lẽ không ai có thể yêu thương tôi như vậy trong suốt cuộc đời này.

Con nhớ bà lắm, bà nội…

21.
Hôm nay ông nội lên tận Bắc Kinh thăm tôi. Khi đi bộ vô tình làm chân bị thương, ông khăng khăng nói mình không đau nên không chịu đến bệnh viện, nhưng thật ra ông sợ làm phiền tôi, nói rằng tối qua ông đi bệnh viện rồi, nói rằng sợ chân đến đám cưới không ổn nên đã khám xong xuôi rồi. Thực ra hôm qua bạn trai tôi vừa đề nghị chia tay. Tôi không dám nói với ông, chỉ sau khi ông đã ngủ say tôi mới nằm trên giường khóc không thành tiếng. Tự nhiên tôi cảm thấy điều gì cũng không còn quan trọng nữa, chỉ mong thời gian có thể chậm lại, tôi không còn gì để mất, chỉ mong sao có thể sống chậm hơn. Nếu có thể, tôi sẵn sàng đánh đổi cả cuộc đời mình để đổi lấy sức khỏe, để ông sống thật lâu bên tôi.

22.
Lúc nhỏ tôi bị hen suyễn, lúc nửa đêm có thể lên cơn đột ngột. Có một hôm bố mẹ có việc không ở nhà nên bảo ông ngoại sang trông cháu. Ngày hôm đó, mắt ông luôn mở to. Ông ngoại tôi là người lúc nào tầm đó cũng phải lăn ra ngủ.. Lúc ấy tôi không biết đối với một người già, một đêm không ngủ sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe thế nào. Bây giờ nhìn mái tóc bạc của ông ngoại, tôi lại nghĩ đến đêm đó, một lần nhớ là một lần không kìm được nước mắt. Thật tốt, người yêu tôi, người tôi yêu, đều ở bên cạnh tôi!

23.
“Này Nobita, con lật đật kia thật mạnh mẽ đúng không? Dù nó có bị ngã bao nhiêu lần đi chăng nữa, nó vẫn luôn đứng dậy bằng chính đôi chân của mình. Bà muốn sau này cháu cũng sẽ giống như con lật đật ấy, dù cháu có bị vấp ngã bao nhiều lần, cháu vẫn luôn có sức mạnh đứng dậy được.”

Nếu bạn thấy bài viết hữu ích đừng quên dành tặng tác giả 1 like nhé ^^!

Bài viết đã được bảo vệ bản quyền bởi:

Content Protection by DMCA.com
Group: Chia sẻ tin tức Weibo24h

Group chia sẻ tin tức Wibo24h

Admin: Trần Ngọc Duy

Trang Facebook của admin

Group: Hội Tự Apply học bổng Trung Quốc

Group chia sẻ, hướng dẫn, hỗ trợ tự Apply học bổng Trung Quốc

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容