[Zhihu] Câu chuyện nào khiến bạn cảm động nhất? (4)

15.
Trong buổi tổ chức sự kiện mùa đông, mọi người rất lạnh vì yêu cầu trang phục đều phải là đồng phục của trường. Các bạn nữ phải mặc áo rất mỏng, váy còn không dài quá đầu gối. Khi tôi phát biểu trên sân khấu xong, cậu bạn ngồi bên cạnh tôi đã cởi áo khoác của cậu ấy ra, đưa tới trước mặt tôi lạnh lùng nói “Tôi không lạnh.” Khoảnh khắc đó tôi thực sự rất cảm động. Bản thân tôi thừa nhận mình là loại con gái nhưng tính cách giống đàn ông, sống luôn độc lập, thậm chí nhiều chàng trai khác cũng xem tôi như người anh em, thậm chí cảm thấy an toàn khi đứng cạnh tôi. Mặc dù việc nhận áo của người khác giới ấy đối với các bạn có lẽ là chuyện bình thường, nhưng với tôi, đó là khoảnh khắc mà tôi cảm thấy mình được đối xử như một cô gái.

16.
Năm cấp 3, một cậu bạn lớp tôi nói với tôi rằng cậu ấy thích tôi. Trước giờ tôi luôn coi cậu ấy như một người bạn, nên đơn giản nghĩ rằng có lẽ đây chỉ đơn giản là một trò đùa thôi. Sau đó cậu ấy lại nói với tôi mấy lần nữa rằng thích tôi, tôi liền nói với cậu một câu: “Tớ chỉ thích những chàng trai đạt điểm số tốt hơn tớ.” (Lúc đó điểm số tôi cao hơn cậu ấy rất nhiều). Những tháng tiếp theo, tôi tận mắt chứng kiến môn tiếng Anh của cậu vượt trội còn hơn cả tôi (trước đó tiếng Anh của tôi xếp loại 3- loại giỏi đó) và môn Toán từ cuối sổ của lớp leo lên trở thành những con số đầu tiên trên bảng điểm. Tổng điểm của cậu ấy ngày càng cao, luôn xếp hạng cao hơn rất nhiều so với thời điểm cuối kỳ. Tất nhiên, cuối cùng điểm số của cậu cũng tốt hơn tôi thật. Anh trai cậu đã nói với tôi một câu: “Em sẽ không bao giờ biết cậu ấy đã cố gắng như thế nào”

Một lần khác, tôi viết một bức thư cho cậu ấy, đại ý là khuyên cậu nên học hành thật chăm chỉ, những việc khác đợi sau khi thi đại học rồi hãy nói tiếp. Nhưng trong thời gian đó hình như có chuyện gì đó xảy ra, cậu ấy chưa nhìn thấy nội dung bức thư mà đã đưa trả lại tôi, tôi không những tức giận xé bỏ bức thư để tránh bị người khác nhìn trộm mà còn xé nát vứt thẳng vào thùng rác. Cậu ấy đứng lặng nhìn tôi, không nói một chữ nào hết. Tôi nhìn thấy cậu sau giờ học muộn, cậu vẫn lặng lẽ làm bài tập về nhà, lúc nhìn thấy tôi, cậu ngồi bất động trên bàn học. Tôi vác cặp, lướt qua cậu bỏ đi.

Tôi luôn nghĩ cậu ấy không quan tâm tới lá thư, nhưng sự thật không như tôi nghĩ. Trong kỳ nghỉ hè sau khi thi đại học, tôi đã viết một bài post nhắc lại chuyện năm xưa, trong đó có nhắc đến bức thư chưa được mở ấy. Cậu ấy để lại lời nhắn: “Những mảnh vụn đó sau khi cậu quay người đi tớ liền nhặt lại. Cậu đã xé nát nên chữ đã không còn thấy rõ, nhưng tớ vẫn nhận ra ý nghĩa của nó. Tớ đã dùng rất nhiều tiết học để cố ghép lại bức thư của cậu.”

Chữ viết quen thuộc của tôi xuất hiện trước mắt. Cậu ấy nói rất nhẹ nhàng, nhưng hôm ấy tôi đã khóc một buổi chiều. Chàng trai 17 tuổi năm ấy đứng trước mặt tôi dũng cảm nói: “Tớ thích cậu.”

Tôi bỏ lỡ cậu ấy mất rồi…

17.
Sáng hôm đó đi mua đồ ăn sáng, vì sắp muộn giờ làm, tôi vội bảo ông chủ gói đồ ăn sáng, chạy bán mạng nửa đường mới phát hiện ra chưa đưa tiền. Vì tôi là khách quen nên tôi nghĩ rằng ngày mai tới trả cũng được. Không ngờ tới, ông chủ chạy đến tận công ty tìm tôi, câu đầu tiên là: “Tài liệu của cậu để quên trên bàn của tôi.”

Lúc đó tôi giật mình, quay lại nhanh chóng rút tiền ăn sáng trả cho ông ấy: “Hôm nay mua bánh mà cháu quên không trả tiền, giờ cháu trả bác ạ.”

Ông chủ cầm tiền cười xuề xong nói: “Thấy tài liệu của cậu để quên trên bàn mới vội vàng chạy tới đây, không nhớ là cậu chưa đưa tiền nữa.”

Mắt tôi ươn ướt, thật sự rất cảm động. Tôi nói với ông chủ: “Thật cảm ơn bác. Vậy tài liệu của cháu đâu ạ?”

Ông chủ nói :”Vẫn ở trên bàn ấy.”

18.
Một lần chúng tôi đi hát, một trong những người bạn của chúng tôi hát rất hay. Trong lúc cô ấy hát, cửa phòng đột ngột bị đẩy ra, một chú gần 50 tuổi bước vào nói liệu chúng tôi có thể hát cho ông ấy nghe được không. Chú ấy nói con gái của chú năm ngoái bị bệnh ung thư, cuối cùng không chống chọi được với bệnh tật mà qua đời rồi. Chú nói con gái của chú rất thích hát, vừa rồi đi ngang qua nghe thấy giọng hát của bạn tôi rất giống con gái nên chú muốn nghe cô ấy hát để tưởng nhớ cô con gái bé bỏng đáng thương của mình. Một bài hát đẹp như pha lê. Bạn tôi hát xong, chú liên tục nói cảm ơn, cảm ơn chúng tôi rất nhiều. Khi chúng tôi hát xong và ra về, chú ấy vẫn đứng ở cửa, những giọt nước mắt vương đầy trên khuôn mặt già nua…

Nếu bạn thấy bài viết hữu ích đừng quên dành tặng tác giả 1 like nhé ^^!

Bài viết đã được bảo vệ bản quyền bởi:

Content Protection by DMCA.com
Group: Chia sẻ tin tức Weibo24h

Group chia sẻ tin tức Wibo24h

Admin: Trần Ngọc Duy

Trang Facebook của admin

Group: Hội Tự Apply học bổng Trung Quốc

Group chia sẻ, hướng dẫn, hỗ trợ tự Apply học bổng Trung Quốc

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容