Có những kẻ biến thái nào xung quanh bạn không? ( phần 9/9)

Người dịch : Thu Thủy
Vui lòng không repost, ghi nguồn cũng không, cảm ơn các bạn
——————————
Website Weibo24h : https://weibo24h.com/

Fanpage Weibo24h : https://www.facebook.com/weibo24h/

——————————

Thấy tôi bị giam trong góc với vẻ hài lòng, anh ta còn giả vờ lấy mạng che mặt ra và nhét vào vòng trong của chiếc còng tay để bảo vệ cổ tay tôi khỏi bị gọng kim loại sắc nhọn mài vào.

  Trần Tùy Viễn đã làm tất cả những điều này một cách hợp lý, và nó không liên quan gì đến tôi, cho dù tôi đã sẵn sàng hay chưa.

  Trên đường, tôi hơi nghiêng đầu nhìn khung cảnh ảm đạm phi nước đại qua cửa sổ.

  Đột nhiên tôi nói, “Trần Tùy Viễn, tôi có thể cầu xin anh một chuyện được không? Tôi không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, nhưng nếu có thể, anh có thể hứa với tôi là sẽ không chạm vào tôi không?”

  Tôi đã học được cách giao tiếp với anh ta, hạ thấp tư thế, làm sáng tỏ điểm mấu chốt, và nhường chỗ cho nhau, “Anh nên hiểu rõ một điều rằng cho dù anh hủy hoại thân thể của một người thì anh cũng không thể lay chuyển ý chí của người đó. Anh có thể có được nó. Nhưng chắc chắn không phải là một quá trình làm tổn thương cơ thể tôi. “

  “Như thế nào được tính là đụng vào cô?” Anh ta tiếp tục lái xe một cách khinh thường mà không thèm nhìn tôi.

  Tôi nhìn anh ta.

  “Trừ khi tôi cầu xin anh.”

  Đây là một lời nguyền và một lời cảnh báo.

  Chỉ là tại thời điểm đó tôi không cho là đúng.

  Trong trang viên, Trần Tùy Viễn lấy hết mọi thứ của tôi.

  “Cô có điều gì mong đợi không?” Anh ta đi vòng quanh tôi một cách thú vị, giống như quan sát một con chim vừa bị nhốt trong lồng. “Tôi phải làm gì với cô đây? “

  “Tôi không mong đợi gì cả.” Sau khi suy nghĩ về nó, tôi nuốt lại câu đó rồi nói “Tôi mong anh chết”.

  “Được rồi, chúng ta hãy bắt đầu đi.” Anh ta nói.

  Nói không sợ hãi là nói dối, nói tâm ngưng trệ cũng là nói dối.

  Ngay cả khi tôi không muốn, tôi phải thừa nhận rằng sự khám phá của tôi về Tiểu Mẫn những ngày này đã khiến tôi dần dần hiểu được điểm chết người mà tôi cảm thấy ở Trần Tùy Viễn khi tôi đến gặp anh ta lần đầu tiên.

  Đó là một sự cám dỗ khó tả. Loại cám dỗ này không thể nói ra thì có thể hiểu được, nhưng cần phải trả giá rất đắt.

  Ví dụ, Tiểu Mẫn đã từ bỏ lòng tự trọng của mình, từ bỏ nhân cách của mình, và sau đó hủy hoại cuộc đời của con bé.

  Tôi không thể trả giá cho những thứ  này, một chút trong đó tôi cũng trả không nổi.

  “Đừng sợ, chúng ta sẽ bắt đầu từ những thứ đơn giản. Những thứ đã dùng với Tiểu Mẫn thì sẽ không dùng trên người cô nữa. Chúng quá thô tục. Chúng có thể được sử dụng để giải trí, nhưng không phải để hạnh phúc thực sự.”

  Anh ta cười khiến tôi tê tái.

  Câu hỏi “cô muốn gì” kia, tôi thậm chí còn không thèm trả lời.

  Dù sao, dù tôi có trả lời hay không, những gì anh ta muốn áp đặt lên tôi, tôi sẽ thực hiện từng việc một.

  Trần Tùy Viễn dẫn tôi vào một căn phòng, trông nó rất bình thường, không khác gì những căn phòng sang trọng ở đây, chỉ khác là có một vài món đồ trên bàn.

  “Được rồi, tôi sẽ không động cô, cô tự mình làm đi.” Hắn chỉ vào những thứ đó, “Có cần tôi giới thiệu không? Nhưng cô rất thông minh, tôi đoán chừng cô đã hiểu rõ.”

  Còn tiếp…

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容