NHỮNG CÔ GÁI KHÔNG NGHE LỜI NGƯỜI LỚN MÀ LỰA CHỌN KẾT HÔN VỚI CHÀNG TRAI NGHÈO GIỜ RA SAO?

Hồi đại học, hậu bối của tôi do mù mắt nên yêu một chàng trai. Chàng ấy nghèo lắm nghèo lắm, lại còn là người cứng nhắc. Ngày kết hôn, đừng có nói là nhà hay xe, phía nhà nam còn không có nổi một đồng sính lễ, nhà với xe đúng là chuyện mơ xa.
Hậu bối sống ở thành phố, gia đình khá giả. Hồi đi học, hai người trẻ chưa biết thế nào là hiện thực, cứ tưởng chỉ cần có tình yêu là có tất cả. Lâu dần, tình cảm cũng dần sâu đậm, tốt nghiệp xong không muốn chia xa, mà sức mạnh của tình yêu có khi lại khiến người ta vô cùng dũng cảm và quyết liệt.
Quyết định kết hôn của chúng tôi gặp phải sự phản đối mạnh mẽ từ người thân bên nhà gái, trừ ba người:
Người thứ nhất là mẹ của em ấy. Sau khi đưa ra quyết định, mẹ em ấy có một cuộc nói chuyện kéo dài rất lâu với cậu thanh niên. Tư tưởng lớn nhất của bà chỉ có một: nhà nghèo không sao cả, chỉ cần cậu đối xử tốt với con gái tôi.
Người thứ hai là bố của em ấy. Sau khi nghe quyết định của con gái, ông nói với con: chỉ cần con nhất quyết là được, không có nhà thì dọn dẹp căn nhà cũ của mình, làm nhà tân hôn. Đó là căn ký túc cho gia đình cán bộ mà trước đó nhà em từng ở. Sau đó hai người lấy đó làm nơi ở sau kết hôn, ở đó tận hai năm.
Người thứ ba là bà nội của em ấy. Lần đầu tiên đến nhà gặp mặt bố mẹ, chàng trai học năm 4, ngày đó bà nội cũng ở nhà. Bà làm trứng vịt muối rất ngon, sau lần gặp, bà làm rất nhiều trứng vịt muối, đưa cho em ấy để em mang cho bạn trai, bà bảo: cậu chàng khá lắm, cháu đối xử tốt với người ta một chút.
Năm 2010, hai người kết hôn. Những ngày tháng sau đó không hề dễ dàng, cuộc sống khó khăn lắm. Công việc của chàng trai không ổn định, lương thì thấp. Sau khi chuyển công ty lương nhiều hơn chút, thì lại chẳng có thời gian về nhà. Trong khi cả hai đều là thanh niên mới cưới, lúc nào cũng muốn dính lấy nhau. Sau này, hai vợ chồng thi công chức, công việc cũng bắt đầu ổn định.
Ngày tháng cứ thế qua đi, năm này lại qua năm khác, những thứ mà năm ấy hai người không dám mơ tưởng có được giờ đã có trong tầm tay. Nào nhà, nào xe, nào con cái, mọi thứ đều đến vừa đúng lúc, không sớm cũng chẳng muộn. Vào những tháng ngày khổ nhất, hai người có ước mơ, hiện tại họ đang không ngừng theo đuổi giấc mộng ấy, đồng thời cũng từng bước hoàn thành được nó.
Kết hôn 7 năm, chàng trai hỏi em: 7 năm rồi, em có hối hận không?
Em hậu bối suy nghĩ một lúc, rồi nhắn gửi chàng trai một đoạn thế này:
“Quãng đời còn lại, người là gió tuyết, là bình yên, người là thanh bần, là phú quý, người là dịu dàng nơi trái tim, người là nơi ánh mắt em thuộc về.”
Lời nhắn này lúc nào cũng được tôi lưu giữ trong Wechat.
Đúng vậy, tôi chính là chàng trai ấy, em hậu bối là một nửa của tôi. Ngày cưới nhau, gần như tất cả mọi người đều phản đối. Nhà gái phản đối vì nhà nam quá nghèo, nhà nam phản đối vì nhà nam quá nghèo.
Những người chưa bao giờ trải qua sự nghèo khó, không thể biết được tương lai nó nặng nề đến thế nào.
Năm 2006, chúng tôi yêu nhau, 2010, chúng tôi kết hôn. Trong năm tháng thanh xuân tươi ngát nảy nở của em ấy, trong những ngày tháng tôi túng quẫn bần cùng nhất, em ấy đã ở bên tôi, không rời không bỏ.

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容