[Nhụy Hy] Chẳng có ai là không nhớ nhà cả, đặc biệt là vào mấy ngày này

Tôi nhận ra, càng lớn chúng ta càng thích dựng lên cho mình một tấm rào chắn.

Che đi sự yếu ớt, đồng thời cũng chặn lại những người quan trọng với mình ở bên ngoài.

Đối mặt với người yêu, chúng ta ngày càng không thẳng thắn, đối mặt với bạn bè cũng chẳng biết bộc lộ tình cảm ra sao.

Mà đối mặt với bố mẹ, cho tới giờ cũng không biết làm sao để thể hiện rằng mình yêu họ.

Nhớ tới Trung thu năm ngoái, vì công việc nên tôi không thể về nhà, đang ngậm ngùi ăn bánh trung thu được công ty phát, đột nhiên nhận được điện thoại bố gọi tới.

Bố cứ nói dông dài, bố đang ở vườn hoa trong tiểu khu ngắm trăng, nói rằng trăng hôm nay vừa to vừa sáng, bảo tôi tới bên cửa sổ, cùng ông ấy ngắm trăng.

Nhưng lúc đó căn phòng tôi thuê có vị trí không tốt, cho dù có cố nhón chân, rướn nửa người ra ngoài cũng chẳng thể nhìn thấy ánh trăng.

Trong điện thoại, tuy rằng bố tiếc nuối vì không thể cùng con gái ngắm trăng nhưng vẫn vui tươi hớn hở hỏi tôi này nọ, tôi nói với bố mọi thứ đều ổn, chỉ là sau khi tắt điện thoại, tôi vẫn nhịn không được mà rơi nước mắt.

Tôi biết, bố rủ tôi ngắm trăng là vì nhớ tôi, tôi cũng vậy.

Thế nhưng câu “con nhớ bố” lại cứ ngập ngừng bên khóe miệng, làm thế nào cũng chẳng thể nói ra.

Tác gia Natsume Souseki người Nhật Bản từng cho rằng biểu đạt tình yêu nên hàm súc, mơ hồ chút.

So với nói trắng ra rằng “tôi yêu bạn”, ông ấy lại muốn dịch nó thành “ánh trăng đêm nay rất đẹp.”

Nhưng, càng trưởng thành tôi lại càng cảm thấy, biểu đạt tình yêu càng thẳng thắn, rõ ràng, có lẽ càng bớt đi những nuối tiếc hơn.

Giống như tôi mỗi lần nhớ tới chuyện bố rủ tôi ngắm trăng ngày đó đều cảm thấy có chút khó chịu.

Tối đó chắc hẳn bố rất nhớ tôi, nếu như tôi thẳng thắn, trực tiếp nói với bố câu “con cũng nhớ bố”, nhất định có thể bù đắp phần nào tiếc nuối vì không thể ở bên bố lúc đó.

Đôi khi, để khiến bố mẹ cảm nhận được tình yêu của chúng ta, thật ra chỉ cần một câu nói mà thôi.

Tôi nhớ tới, từ trước tới nay tôi chưa từng cho bố mẹ một cái ôm, cũng chưa từng nói một câu nhung nhớ; thậm chí ngay cả câu chúc tết cũng chẳng thể gửi đúng giờ.

Lúc trước tôi luôn cảm thấy tất cả những thứ đó chỉ là bệnh hình thức, không cần thiết chút nào. Tôi cho rằng dù tôi có không biểu đạt, bố mẹ cũng nhất định hiểu được lòng tôi. Vì vậy những năm này tôi chỉ mái miết bay thật cao, chạy thật xa.

Nhưng nếu như, đời này chúng ta không nói với bố mẹ một câu “con yêu mẹ”, “con nhớ bố”, cho dù chúng ta có trở thành anh hùng, nhất định cũng sẽ tiếc nuối tới cuối đời.

Trung thu tới rồi, có lẽ bạn thật sự rất bận, cuộc sống cũng rất khó khăn, nhưng cơ hội biểu đạt tình yêu thật sự không nhiều, hy vọng bạn có thể vượt qua những ngại ngùng, xấu hổ để cất tiếng, đừng mang tiếc nuối theo mình tới năm sau.

Đời này của chúng ta, có vô vàn điều lãng mạn và dịu dàng, nhưng nhất định phải nhớ chừa lại một phần yêu thương cho bố mẹ, đừng để tình yêu đợi quá lâu. Khi còn có thể chính miệng hỏi thăm bố mẹ, dù có ra sao cũng hãy nói một câu: “Con nhớ bố mẹ.”

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容