Chênh vênh

Dạo gần đây tôi cứ hay nghĩ vẩn vơ.

Về quá khứ, về hiện tại, và về tương lai.

Rằng mình đã làm gì, đang làm gì, và sẽ làm gì.

Ngoảnh đầu nhìn lại, bất giác tôi nhận ra, suốt một thời gian dài đằng đẵng qua tôi chẳng làm được gì cả ngoài việc cứ hít thở và sống ngày qua ngày.

Sự nhàn nhã khiến tôi quên mất sơ tâm, những mơ ước ban đầu mà tôi vốn ấp ủ. 

Ỷ vào việc mình còn trẻ, còn nhiều thời gian nên cho mình cái quyền được lười biếng. Để rồi bây giờ nhìn lại, ngoài tiếc nuối ra thì chẳng thể làm gì hơn.

Bởi vì, thời gian không thể quay lại.

Hai mươi năm đầu đời cảm thấy thời gian trôi qua thật chậm. Từ một tuổi đến mười tuổi, mười tuổi đến hai mươi tuổi, tưởng chừng như đã sống được mấy cuộc đời. Từ trẻ con tới thành niên rồi thành người lớn. Từ hai mươi tuổi trở đi, ngày trôi qua nhanh đến bất ngờ, mười năm như một cái chớp mắt. Mới chạm đầu hai, thoáng chốc chẳng mấy lại tới đầu ba. Cuộc đời tẻ nhạt và chẳng có gì thú vị. Thu mình vào trong thế giời riêng, tách biệt với xung quanh, mỗi ngày trôi qua với vô vàn suy nghĩ chẳng đâu vào đâu.

Ngày xưa cứ ngỡ bố mẹ sinh ra đã là bố mẹ, ông bà sinh ra đã là ông bà, bản thân mình sinh ra đã là con, là cháu, được bảo bọc, được chăm nom, nhiệm vụ của mình là ăn, ngủ và học hành. Lớn lên rồi mới biết, chẳng có ai sinh ra đã là người lớn cả, ai cũng có cuộc đời của riêng mình, ai cũng trải qua một quá trình mới có thể trưởng thành.

Hai từ “cuộc đời” nghe có vẻ đơn sơ nhưng thật ra lại chất chứa muôn vàn khắc khổ. Chẳng có đời ai nhàn nhã, ai cũng có nỗi lo riêng. Dù giàu, dù nghèo, dù già, dù trẻ, nỗi lo chẳng bao giờ dừng lại.

Từng có lúc tôi nghĩ mình cứ sống như vậy mãi, chắc sẽ chẳng có gì thay đổi, mỗi ngày thức dậy làm vài việc lặt vặt, xem vài thứ linh tinh, hết một ngày, ngủ một giấc, ngày mai thức dậy lại là một ngày mới.

Cho tới một ngày thức dậy không như mọi ngày, vì nhiều lí do, vì sức khỏe, vì tiền bạc, vì một tin tức nào đó, tôi mới biết chẳng có ngày nào giống ngày nào cả, và chẳng có gì là tự nhiên xảy ra. Mọi thứ đều đang biến đổi, chỉ là chậm tới nỗi bạn không phát hiện ra quá trình của nó mà thôi.

Nhìn bạn bè người thì kết hôn sinh con, người thì công việc ổn định, rồi lại nhìn chính bản thân mình. Lớn lên, không biết tự lúc nào tôi biến mình thành một phiên bản tồi tệ như vậy, rõ ràng biết mình sai, nhưng lại không thay đổi. Ngày ngày trông chờ vào phép lạ, rằng điều kỳ diệu sẽ đến với mình, hoặc thời gian sẽ quay trở lại.

Tôi biết điều đó chẳng bao giờ xảy ra, nhưng lại cứ không ngăn được mình suy nghĩ. 

Có lẽ, do tôi đã sống buông thả quá lâu…

Gửi tới những bạn còn trẻ và còn nhiều thời gian,

Mong bạn giữ vững sơ tâm, đừng bao giờ từ bỏ mơ ước, 

Thời gian sẽ qua đi và tuổi trẻ cũng chẳng tới hai lần,

Sống trọn vẹn trong từng khoảnh khắc,

Để sau này nhìn lại, không hối hận về bản thân mình.

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容