DƯỚI BẦU TRỜI NHUỘM SẮC HOA HỒNG (CHƯƠNG 4)

CHƯƠNG 4

May thay, điều này chỉ xảy ra với tôi một lần. Đó là lần phát bệnh đầu tiên, ở trường học. Lúc ấy tôi không biết phát bệnh là gì, chỉ nghĩ là mình sắp chết rồi.

Lúc ấy cực kỳ quái lạ, chúng tôi đang trong giờ hóa học, cô Dawson hỏi tôi một câu về bảng tuần hoàn hóa học. Não tôi tự nhiên trống rỗng, cổ họng nóng ran rồi bắt đầu run lên, tầm nhìn trở nên mơ hồ không rõ.

Sau đó tôi không còn biết gì nữa, lúc tỉnh dậy thì đã nằm trong phòng cấp cứu.

Sau khi lên xe, suốt 20 phút đồng hồ tôi chỉ cuộn tròn trên ghế, không dám ngẩng mặt nhìn cửa sổ. Giọng nữ điên cuồng và hoang dại trong tai nghe cũng không thể lấn át những âm thanh trong đầu tôi, thứ nhắc nhở tôi về những thảm họa có thể sẽ xảy ra.

Mẹ tôi đỗ xe ở một chỗ trống bên ngoài bệnh viện. Bà nhanh chóng tắt máy rồi quay lại hỏi tôi:

“Con muốn vào không?

“Con không làm được!” – tôi nói với bà ấy, âm thanh nhỏ như tiếng chuột kêu. Không phải tôi cố ý không hợp tác, mà là do tôi thật sự đã kiệt sức rồi. Phần cơ thể từ cổ trở xuống gần như đã tê liệt. Tôi không nghĩ đống cơ bắp có thể chịu được thể trọng của chính mình.

Mẹ tôi đồng ý ngay. Có lẽ không có bậc làm cha mẹ nào lại có thể ép đứa con đang kiệt quệ của mình làm thứ mà nó không muốn.

Trị liệu hôm nay chắc chỉ có thể làm trong xe.

Mẹ tôi đi vài bước xuyên qua bãi đỗ xe, tiến vào bệnh viện tìm tiến sĩ Rivers, sau đó hai người cùng nhau xuất hiện. Tôi biết mẹ lại đang không ngừng xin lỗi, tay bà ấy khua loạn xạ, vẽ từng nét nguệch ngoạc trong không trung để biểu đạt lời xin lỗi sâu sắc của mình. Còn Tiến sĩ River vẫn như mọi ngày, đặt tay lên vai mẹ tôi và an ủi bà ấy rằng chuyện này không cần xin lỗi.

Tiến sĩ Rivers thấp hơn mẹ tôi, cao chừng mét rưỡi, nhìn như một cành cây mảnh khảnh, cảm giác như một cơn gió cũng có thể thổi cô ấy bay đi.Trên mặt cô ấy mang luôn mang theo nét cười, còn tôi thì càng ngày càng nghi ngờ nét cười ấy. 9 giờ sáng thứ hai, không một ai có thể vui vẻ như vậy được.

Mẹ tôi rẽ phải về phía nhà hàng bên kia đường, Tiến sĩ Rivers liếc mắt nhìn tôi rồi leo lên ghế, chỉnh lại quần áo rồi khoanh tay trên đùi.

“Đã xảy ra chuyện gì?” – cô ấy hỏi, giọng nói bình tĩnh mà ấm áp, tựa như âm thanh sóng biển khiến người ta thư thái.

“Cháu không làm được”, tôi không thể nhìn thẳng vào mắt cô ấy , “cháu xin lỗi, nhưng cháu không thể”. Cô ấy thở dài một hơi, không hề thích nghe tôi nói lời xin lỗi.

“Chúng ta hãy nói về lý do tại sao.”

“Nó thật là ngu ngốc.”

“Nếu nó làm cháu sợ thì đó không phải ngu ngốc. Hãy nói cho cô biết cháu đã nghĩ gì.”

Hít sâu một hơi.

“Cháu nghĩ đến cầu thanh của cô.”

Cầu thang dẫn đến văn phòng của Tiến sĩ Rivers có 28 bậc, uốn lượn như cầu thang trong truyện cổ tích, kéo dài lên trên, và cuối cùng dẫn đến thiên đường. Hai bên cầu thang là tay vịn bằng gang đen, sau đó là hai bức tường đặc màu trắng.

Cô ấy gật đầu, biết rõ ý nghĩ ấy sẽ phát triển ra sao. Chúng tôi đã nói rất nhiều về “dâng lên vô tận”, tôi luôn gặp vấn đề này với những bậc thang.

“Chuyện gì đã xảy ra với những bậc thang đó vậy?”

“Cháu không muốn nói.”

“Nora, đây chỉ là một cuộc trò chuyện bình thường giữa hai chúng ta thôi.”

Cô ấy thoải mái dựa lưng vào ghế lái, như thể chúng tôi đang ở canteen trường học, sắp bàn tán về cơ bụng của một ngôi sao nào đó.

“Cháu hoàn toàn có thể nói cho cô.”

Nếu bạn thấy bài viết hữu ích đừng quên dành tặng tác giả 1 like nhé ^^!

Bài viết đã được bảo vệ bản quyền bởi:

Content Protection by DMCA.com
Group: Chia sẻ tin tức Weibo24h

Group chia sẻ tin tức Wibo24h

Admin: Trần Ngọc Duy

Trang Facebook của admin

Group: Hội Tự Apply học bổng Trung Quốc

Group chia sẻ, hướng dẫn, hỗ trợ tự Apply học bổng Trung Quốc

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容