DƯỚI BẦU TRỜI NHUỘM SẮC HOA HỒNG (CHƯƠNG 5)

CHƯƠNG 5

Giọng cô ấy rất thấp, tựa như đang thôi miên, dẫn dắt tôi nói ra suy nghĩ của mình.

“Cháu đã ở trên trang Metro, trang mạng mà cháu đã từng nói với cô ấy”. Cô ấy gật đầu, tôi cắn mạnh môi dưới, “tất cả mọi người đều đăng tin về thảm họa Seto”. Cô ấy biết tôi đang nói về trận địa chấn tại Nhật Bản, bởi tôi thấy nét bi thương xẹt qua trong mắt cô ấy. Cô ấy đã đọc những báo cáo đầu tay có liên quan và hàng nghìn bức ảnh khiến cô ấy rất buồn.

“Thế là cháu bắt đầu đọc…”

Khóe miệng cô ấy cong xuống: “Cô nhớ là cô đã nói rằng không nên làm vậy.”

“Đúng là cô đã nói thế, cháu cũng đã cố kiềm chế rồi…”

Tôi thực sự đã cố gắng hết sức để kiềm chế nó. Trong vài tuần đầu tiên, chúng tôi đã thảo luận về cách tránh xa những thứ mà tôi không thể xử lý, trừ khi tôi đã học được cách giải quyết chúng tốt hơn. Tránh tin tức không khó, tôi chỉ cần tránh xa TV và không đọc báo. Nhưng vào thời điểm tôi nhìn thấy những từ như chết chóc và hủy diệt trên Metro, tôi nhất định phải biết chuyện gì đã xảy ra. Tôi không nhịn được muốn mở ra xem, như con thiêu thân lao vào lửa, đó là một khát vọng mãnh liệt không thể kiềm chế.

“Có một báo cáo một người phụ nữ tên Yuri làm việc ở tầng 1 của tòa nhà văn phòng. Cô ấy nói rằng mọi người ở tầng 1 và tầng 2 đã tìm cách thoát ra ngoài, nhưng thang máy đã dừng lại vì cầu thang bị sập, những người trên tầng 3 đến tầng 5 bị mắc kẹt bên trong.” Tôi vừa nói vừa tưởng tượng xem những người đáng thương đang nghĩ gì lúc đó, các ngón tay tôi xoắn vào nhau, trắng bệch không còn chút máu, mồ hôi thì nhễ nhại.

“Được rồi.” Tiến sĩ Rivers đặt tay lên tay tôi, “thả lỏng đi, bây giờ chúng ta đâu có ở cầu thang”.

“Cháu biết điều đó thật nực cười” – tôi nói với cô ấy như vậy, vì tôi biết rõ con người không thể mỗi ngày sống trong nỗi sợ hãi về thảm họa và thiên tai. Nếu sống như vậy, thà cứ bất động cả đời cho xong, hoặc là nhốt mình trong một cái bong bóng nhựa to đùng rồi trôi dạt đầu đường xó chợ. Nhưng tư duy và đại não của tôi như hai hệ thống tách rời, đối lập nhau, và tôi không thể bắt chúng hợp tác.

Tiến sĩ Rivers nhắc tôi rằng nỗi sợ và tư duy lý tính vốn dĩ là kẻ thù. Sau đó chúng tôi thảo luận về hệ thống thần kinh và cách phá vỡ các mô hình tư duy cố hữu, cũng như việc lần gặp mặt tiếp theo chúng tôi sẽ cùng nhau leo một đoạn cầu thang. Đúng là một khoảng thời gian tốt đẹp. Sau đó, bác sĩ Rivers sắp xếp thời gian điều trị tiếp theo.

Tôi đề nghị thứ hai tuần sau đúng vào giờ này.

Cô ấy kiên trì chọn chiều thứ năm.

Cô ấy thích đảo lộn thời gian trị liệu của chúng tôi, lý do là là muốn cuộc gặp diễn ra tự nhiên, để não tôi không có cơ hội nghĩ đó là một thói quen. Sau đó tiến sĩ Rivers ra khỏi xe, còn tôi thì đang nghĩ nên dùng bệnh gì làm cớ để không phải ra khỏi nhà vào lần tiếp theo.

Nếu bạn thấy bài viết hữu ích đừng quên dành tặng tác giả 1 like nhé ^^!

Bài viết đã được bảo vệ bản quyền bởi:

Content Protection by DMCA.com
Group: Chia sẻ tin tức Weibo24h

Group chia sẻ tin tức Wibo24h

Admin: Trần Ngọc Duy

Trang Facebook của admin

Group: Hội Tự Apply học bổng Trung Quốc

Group chia sẻ, hướng dẫn, hỗ trợ tự Apply học bổng Trung Quốc

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容