DƯỚI BẦU TRỜI NHUỘM SẮC HOA HỒNG (CHƯƠNG 6)

CHƯƠNG 6

Cuối cùng cũng về được đến nhà bình an vô sự. Năm mươi bước để vào đến cửa không tốn sức cho lắm, bởi vì điều khiến tôi sụp đổ là việc phải bước ra ngoài thế giới, chứ không phải về nhà.

Mẹ tôi bước vào bếp. Còn tôi thì suy nghĩ có nên biến mất ngay trong phòng của mình và tiến vào trạng thái thực vật không. Nhưng vẫn còn một bài báo cáo khoa học cần phải nộp trước cuối tháng, và tôi không muốn để mọi thứ đến giây cuối cùng, phút cuối cùng, hoặc tuần cuối cùng. Từ giờ đến lúc đó, bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra. Nhỡ đâu máy tính để bàn và laptop hỏng cùng một lúc thì sao? Điều gì sẽ xảy ra nếu tôi bị mất ngón tay trong một sự cố cắt bánh mì khủng khiếp? Hay một cơn lốc xoáy đi qua ngôi nhà của chúng tôi và lấy đi tất cả những gì chúng tôi có? Tôi không bao giờ biết được điều gì sẽ xảy ra vào khoảnh khắc tiếp theo.

Tôi vụng trộm chạy đi học bài, bấm vào nút nguồn trên máy tính, bỗng nhiên cơn ho kéo đến khiến tôi nói không nên lời. Đáng tiếc, mắc bệnh không có nghĩa là được phép trốn khỏi nền giáo dục. Trong suốt 4 năm qua, mẹ luôn để tôi học tập tại nhà.

Nói nghe như là tôi không thích học vậy. Đương nhiên là tôi thích, chính vì thích nên mới không mong muốn học theo kiểu này. Trước kia tôi không hề như vậy, tất cả những điều tồi tệ này đều là kế hoạch của chứng Agoraphobia chết tiệt, khiến tôi trở thành một thiếu niên bất thường nhất trên trái đất này.

Tôi lật nhanh các tờ giấy, các nút bấm vụng về trên máy tính phát ra những âm thanh khiến tôi mất tập trung. Thính giác siêu cấp nhạy bén của tôi có thể phân biệt được những thay đổi nhỏ xíu trong âm thanh của từng nút, sau đó phát hiện ra không có bất cứ hai nút nào phát ra tiếng hoàn toàn giống nhau. Đột nhiên tôi trở thành Mozart, lãng phí hàng giờ đồng hồ để chuyển các bài hát của Shakespeare thành giai điệu. Cũng may hành động kỳ quặc như vậy không thường xuyên xảy ra. Nó đến và đi, giống như hầu hết những sự bốc đồng nóng nảy của tôi, tùy thuộc vào mức độ căng thẳng, tâm trạng, buồn ngủ và hormone.

Máy in nhả ra từng trang giấy, tôi nắm chặt chúng, xếp chồng lên nhau rồi đặt trên bàn để chúng trông gọn gàng nhất có thể. Tôi muốn kẹp chúng lại, nhưng những chiếc kẹp giấy trên bàn làm việc của mẹ tôi đã biến mất không thấy tăm hơi. Trong một bài kiểm tra toán tuần trước, những suy nghĩ của tôi bắt đầu vẩn vơ rồi vô tình biến thành hình tháp Eiffel. Nghệ thuật không phải là môn bắt buộc, nhưng mẹ vẫn cho tôi một điểm “A”.

Tôi nhìn quanh phòng làm việc, không biết tuần này mẹ tôi để văn phòng phẩm ở đâu. Nó có thể ở đây, hoặc cũng có thể ở trong cốp ô tô. Tôi với lấy ngăn kéo trên cùng của bàn làm việc, và đột nhiên do dự.

Mẹ tôi là người không thích gọn gàng cho lắm. Phòng bà giống như tiệm tạp hóa vừa phải hứng chịu một trận chiến tranh, có những cốc cafe lạnh phục vụ cho cả vương quốc vi sinh vật. Chiếc cốc Spider man của tôi mất tích trong phòng bà cách đây hai tháng mười ngày, và đến khi tìm thấy nó, tôi cũng chỉ đành đem đi tiêu hủy.

Nhưng đó là không gian của mẹ tôi.

Bà đã cố kìm chế thói quen đem hết mọi thứ vào phòng mình, và cửa phòng thì luôn phải đóng chặt.

Đó là hiệp định giữa hai chúng tôi.

Nếu bạn thấy bài viết hữu ích đừng quên dành tặng tác giả 1 like nhé ^^!

Bài viết đã được bảo vệ bản quyền bởi:

Content Protection by DMCA.com
Group: Chia sẻ tin tức Weibo24h

Group chia sẻ tin tức Wibo24h

Admin: Trần Ngọc Duy

Trang Facebook của admin

Group: Hội Tự Apply học bổng Trung Quốc

Group chia sẻ, hướng dẫn, hỗ trợ tự Apply học bổng Trung Quốc

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容