DƯỚI BẦU TRỜI NHUỘM SẮC HOA HỒNG (CHƯƠNG 7)

CHƯƠNG 7

“Mẹ?” Tôi đợi một lúc không thấy bà trả lời bèn lò dò đi về phía bếp, nhưng vẫn không quên chiêm ngưỡng tấm ga trải giường trắng tinh tươm và nét chữ hoàn hảo của tôi trên giấy.

Hoàn hảo là một loại cảm giác.

Chưa bước vào nhà bếp, tôi đã nghe thấy tiếng ngắt quãng của mẹ tôi.

“Anh có thể đưa Maggie đi… hay cô sinh viên thực tập khác.. mặt anh ấy bị sao vậy?”. Bà ấy đang nghe điện thoại, ngồi trên bàn quay lưng về phía tôi. Giọng bà ấy nghe thật nặng nề, và dường như đang lo lắng.

Tôi cũng bắt đầu trở nên lo sợ, chỉ mất một giây để nghĩ xem bà ấy sẽ yếu đuối như thế nào khi đối mặt với nguy hiểm và tổn thương. Tôi đi đến nửa phòng, và bà ấy vẫn chưa nhận ra tôi.

“Tình hình của Nora bây giờ không ổn lắm, tôi không chắc mình có thể rời xa nó hay không.” – mẹ tôi nói, hai vai như đang trùng xuống.

Đây là công việc mới thứ ba trong năm nay. Rất khó tìm được một ông sếp có thể thông cảm cho hoàn cảnh của chúng tôi. Tôi quá ỷ lại vào mẹ, nhưng công việc của bà ấy lại cần đi công tác. Ông chủ đã hứa là sẽ bỏ qua phần công tác cho bà ấy, nhưng vì bà ấy rất giỏi trong việc bán thiết bị xây dựng, thế là họ thay đổi quyết định.

“Vậy hãy giao nó cho tôi đi.”

Tôi chọn lựa thời điểm này ngồi xuống cạnh mẹ, chắc bà ấy sẽ không giật mình đâu, hoặc là bà ấy đã biết tôi đứng đây từ lâu rồi.

Mẹ tôi cúp máy và tránh mặt tôi.

“Lén lại gần mẹ hả?”

“Sao mẹ biết con ở đây?”

“Con là con mẹ, mẹ luôn biết con ở đâu.”

Bà ấy xoa dịu não bộ của tôi theo một cách tôi không ngờ tới.

“Đáng lẽ ra mẹ nên chọn công việc lúc 9 giờ sáng ở sân bowling”. Bà ấy lấy tay xoa mặt tôi, cúi mặt xuống để tôi có thể nhìn thấy những ánh nước lấp lánh trong mắt bà.

“Mẹ rất yêu công việc của mẹ mà.”

“Nhưng mẹ ghét việc phải để con ở một mình.”

“Con sẽ ổn thôi.” – tôi nói với mẹ.

“Có lẽ mẹ nên xin nghỉ ốm, họ chắc sẽ tìm được người thay thế thôi.”

“Mẹ.”

“Ơi?”

“Con sẽ không sao đâu.” Bình thường đều là bà ấy an ủi tôi, những lần “đổi vai” như thế này rất ít khi xảy ra.

“Nora…”

“Mẹ, con chỉ cần thức ăn và mấy thứ lặt vặt, những thứ khác con có thể tự lo, con đảm bảo đấy.” Tôi cố gắng miêu tả mọi thứ đơn giản nhất có thể, dù thật ra tôi không hề thích ở một mình.

Hôm nay là chủ nhật, mẹ tôi bước vội xuống cầu thang, tay kéo theo vali hành lý nặng trịch sau lưng. Toàn bộ quá trình giống như một con voi khổng lồ đang biểu diễn vở “Hồ thiên nga” trên cà kheo vậy. Là một fangirl đích thực của dòng phim khoa học viễn tưởng, mẹ tôi hay mặc mấy cái áo phông in hình người ngoài hành tinh hoặc Captain America, tay xách một cái túi đựng quần áo cho buổi gặp ngày mai.

“Con có chắc là mình không cần giúp đỡ không?”

Tôi ngập ngừng, bắt đầu đấu tranh tư tưởng.

“Mẹ hiểu.”

Tôi thở ra một hơi, thôi không cắn vào cái lỗ ở cạnh lưỡi, mùi máu tanh nồng xộc vào cổ họng. Trong vòng 20 giây đi xuống cầu thang, mẹ tôi vấp đến tám lần.

“Trong vali có cái gì thế ạ?”, tôi nhìn chằm chằm vào cái vali cũ nát, “gạch sao?”

“Ha ha ha.” Cái này đúng là rất buồn cười, trong vali đúng là chất đầy đủ các loại gạch và nhiều loại vật liệu xây dựng khác mà bà ấy sẽ giới thiệu trong hội nghị ngày mai.

Nếu bạn thấy bài viết hữu ích đừng quên dành tặng tác giả 1 like nhé ^^!

Bài viết đã được bảo vệ bản quyền bởi:

Content Protection by DMCA.com
Group: Chia sẻ tin tức Weibo24h

Group chia sẻ tin tức Wibo24h

Admin: Trần Ngọc Duy

Trang Facebook của admin

Group: Hội Tự Apply học bổng Trung Quốc

Group chia sẻ, hướng dẫn, hỗ trợ tự Apply học bổng Trung Quốc

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容