DƯỚI BẦU TRỜI NHUỘM SẮC HOA HỒNG (CHƯƠNG 8)

CHƯƠNG 8

“Mẹ không ngờ mình lại có thể để con lại một mình như vậy thêm lần nữa.” – mẹ tôi nói, như thể mọi thứ chỉ còn là ký ức xa vời.

“Con rất ổn, con thề đấy.” Tôi cắt ngang, vì mẹ tôi lại bắt đầu tự trách. Cuộc chiến với hành lý của bà ấy sắp kết thúc, nhưng bà vẫn chưa hết buồn lo.

“Mẹ, thật đấy, con rất ổn. Chỉ hai ngày thôi mà…”

“Sẽ còn ít hơn nếu mẹ nhanh chóng kết thúc công việc.” Mẹ tôi ngắt lời, tìm tòi thứ gì đó trong ví, lấy ra một hộp phấn nén và bắt đầu bôi phấn hồng lên mặt. Tôi bật cười nhớ lại những buổi sáng sớm hồi còn đi học. Tôi và mẹ dùng chung một chiếc gương trong phòng tắm, tôi chải đầu, bà ấy thì bôi phấn mắt.

Giờ đây mẹ tôi hầu như không bao giờ trang điểm, cũng không chú ý ăn mặc nữa. Cảm giác tội lỗi dường như đang dồn nén trong bụng khiến tôi không tài nào chịu nổi.

Mẹ tôi cần những chuyến đi, những khoảnh khắc ngắn ngủi này, cần thỉnh thoảng giao lưu với những người cùng độ tuổi, cảm nhận sự thay đổi của thế giới, thay vì bị tách biệt khỏi cuộc đời giống như tôi. Tôi mong bà ấy có thể đi chơi, say sỉn, thậm chí là tán tỉnh những anh chàng cao ráo đẹp trai.

“Được rồi.” Mẹ đóng chiếc hộp nhỏ gọn lại trong tích tắc. Khách sạn, trung tâm hội nghị, phòng hội thảo, bốt điện thoại …

“Tất cả các số đều được ghim vào tủ lạnh.”

Bà gật đầu, với một nụ cười hài hước trên khóe miệng.

“Mẹ sẽ gọi…”

“Trước khi đi ngủ, con đã biết quy trình rồi. Mẹ đi đi, vui vẻ đi, đừng lo lắng cho con.”

“Chụt.” – bà ấy hôn lên trán tôi rồi bước ra cửa. “Ôi…”, bà ấy quay người lại, lấy tay vỗ lên trán mình, “suýt nữa thì mẹ quên mất, 6 giờ tối hôm nay công ty giúp việc có giao đồ ăn và hàng tạp hóa đến, ngày mai họ không rảnh.”

“6 giờ tối nay, con nhớ rồi.”

“Mẹ con nên viết số của họ lên tủ lạnh không?”

“Không cần đâu, mẹ đi đi.”

Mẹ tôi chất đồ lên xe, còn tôi đứng ở ngưỡng cửa, bước từng bước thăm dò, cứ như mặt đất là một vũng bê tông hay nham thạch. Tôi quá để ý đến đôi chân mình mà suýt nữa lỡ mất chào tạm biệt mẹ tôi. Bà ấy bấm còi, tôi vẫy tay, chiếc xe dần đi xa khỏi tầm mắt.

Tôi ghim chặt các ngón tay vào khung cửa, hy vọng chúng sẽ không chọc thủng gỗ. Cuối cùng tôi cũng làm được, một bên chân thò ra bên ngoài, lồng ngực phập phồng căng thẳng.

Những bậc cửa chìm trong bóng chiều tà, cái lạnh của bê tông thấm vào tất khiến lòng bàn chân tôi toát mồ hôi lạnh. Đây là một cảm giác sảng khoái kỳ lạ, như có ai đó tạt nước lạnh vào mặt tôi. Tôi hít sâu một hơi, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng ho truyền đến.

Lại xuất hiện rồi, anh chàng hàng xóm mới. Bắp tay anh ấy vẫn phồng lên vì sức nặng của một chiếc thùng mới chất đầy đồ ăn và đống đồ lặt vặt.

anh ấy hất đầu về phía tôi.

“Chào.”

Tôi phản ứng như một con thỏ khi nghe thấy tiếng súng, nhanh chóng thu chân, vội vàng chạy vào nhà rồi đóng sầm cửa lại.

Tôi dựa vào cửa rồi trượt xuống sàn. Thật ghét khi bị người lạ nhìn thấy khía cạnh điên rồ của mình, lại còn tận hai lần trong một tuần.

Nhưng không sao, một khi lòng tự trọng của tôi được khôi phục, cuộc sống sẽ lại tiếp diễn như thường.

Nếu bạn thấy bài viết hữu ích đừng quên dành tặng tác giả 1 like nhé ^^!

Bài viết đã được bảo vệ bản quyền bởi:

Content Protection by DMCA.com
Group: Chia sẻ tin tức Weibo24h

Group chia sẻ tin tức Wibo24h

Admin: Trần Ngọc Duy

Trang Facebook của admin

Group: Hội Tự Apply học bổng Trung Quốc

Group chia sẻ, hướng dẫn, hỗ trợ tự Apply học bổng Trung Quốc

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容