DƯỚI BẦU TRỜI NHUỘM SẮC HOA HỒNG (CHƯƠNG 9)

CHƯƠNG 9

Tôi trở vào nhà, xem TV rồi kiếm một chút đồ ăn, sau đó xây một lâu đài nguy nga tráng lệ bằng bánh quy bơ đậu phộng.

Điện thoại kêu lên bíp bíp khiến tôi làm đổ một tháp pháo đang xây. Đó là thông báo từ Metro, mấy người bạn đang thảo luận về một bộ phim kinh dị tên là “Kẻ theo đuổi giấc mơ”.

Tôi luôn muốn tránh Metro vào mỗi cuối tuần, nhưng sự tò mò luôn khiến tôi phải mở nó mỗi khi điện thoại kêu lên.

Những bức ảnh tự sướng đập vào mắt tôi, họ thổi nụ hôn gió vào màn hình, ôm, hôn và tạo những kiểu dáng sáng tạo.

Tôi lướt xuống dưới, nhìn thấy ảnh của nhiều người bạn hơn. Trông họ già hơn nhiều so với lần cuối cùng tôi gặp họ. Rõ ràng mới chỉ bốn năm, nhưng cứ như là bốn thế kỷ đã trôi qua vậy. Đúng là thời kỳ dậy thì khiến con người thay đổi cực kỳ nhanh chóng.

Tôi nhớ cảm giác có bạn bè. Nhưng nếu một người đang tận hưởng cuộc sống năng động và tự do, chắc chắn họ sẽ không thấy thoải mái khi bỗng nhiên phải đi chăm sóc quan tâm một người bạn bị giam cầm trong nhà. Vì vậy không có ai có thể thông cảm cho căn bệnh này của tôi.

Tôi ném điện thoại lên bàn, nó như một quả bom phá hủy hoàn toàn “công trình kiến trúc” mà tôi rày công xây dựng. Mới 5 giờ nhưng tôi đã lết mình vào phòng tắm rồi nhốt mình trong đó.

Phòng tắm hình hộp nhỏ đến mức tôi thậm chí không thể mở tay và quay xung quanh. Tôi cho rằng đây là căn phòng có giá trị bị đánh giá thấp nhất trong nhà. Tôi thích nó vì nó làm cho tôi cảm thấy thoải mái. Các bức tường màu vàng tươi, vòi có hình dạng giống như một con cá heo.

Tôi đi tắm, cho quần áo vào giỏ dưới bồn rửa mặt rồi ngâm mình trong nước, mở to mắt nhìn qua màn sương trắng đục trên trần nhà. Nước ấm đến mức khiến làn da non nớt của tôi đỏ ửng lên, nhưng tôi vẫn cảm thấy lạnh đến mức nổi da gà.

Bồn tắm bắt đầu lạnh đi, tôi ngâm mình trong đó cho đến khi da căng lên khó chịu. Tôi bò ra ngoài rất miễn cưỡng, rồi nhìn mình trong gương.

“Cậu không bỏ lỡ nhiều lắm đâu”, tôi nói với hình ảnh phản chiếu của chính mình, “cậu rất tốt”.

Tôi xõa tóc trên vai, mặc chiếc áo choàng treo sau cánh cửa và bước vào sảnh, vừa đi vừa huýt sáo, và một giọng nói chặn bước chân tôi.

6

“Xin chào, có ai ở nhà không?”

Tim tôi như ngừng lại, lưng đập mạnh vào tường, cổ họng như bị ai bóp nghẹt đến không thở nổi. Hơi lạnh trong bếp lướt trên từng tấc da, mà chiếc áo choàng ngắn thì không thể cho tôi hơi ấm. Ngọn lửa bùng cháy trong máu tôi, đại não đang bị nỗi sợ thôn tính.

Chiếc tủ lạnh to như sao thổ chặn hết tầm nhìn của tôi, nhưng tôi vẫn nghe thấy bước chân nặng nề của anh ta đang nện xuống sàn nhà.

Chết tiệt! Hai chân tôi không còn cảm giác.

“Tôi đang tìm Nora.”

Anh ta là kẻ cướp sao?

“Nora Dean?”

Tôi sắp chết rồi.

Xương sườn tôi thắt lại, đầu gối bắt đầu co quắp. Tôi cần giúp đỡ, ai đó hãy giúp tôi! Tôi cần bình tĩnh lại, bởi sàn nhà đang chuyển động không ngừng, tôi sắp sụp đổ rồi…

“Ôi”, một cái bóng xuất hiện bên trái của tôi, “bạn là Nora phải không?”

Tôi không thể mở lời. Tôi cần không khí.

“Tôi là người của công ty giúp việc, có một kiện hàng gửi cho Nora Dean, là bạn phải không?”

Công ty giúp việc, tôi biết họ.

Nếu bạn thấy bài viết hữu ích đừng quên dành tặng tác giả 1 like nhé ^^!

Bài viết đã được bảo vệ bản quyền bởi:

Content Protection by DMCA.com
Group: Chia sẻ tin tức Weibo24h

Group chia sẻ tin tức Wibo24h

Admin: Trần Ngọc Duy

Trang Facebook của admin

Group: Hội Tự Apply học bổng Trung Quốc

Group chia sẻ, hướng dẫn, hỗ trợ tự Apply học bổng Trung Quốc

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容