DƯỚI BẦU TRỜI NHUỘM SẮC HOA HỒNG (CHƯƠNG 3)

CHƯƠNG 3

“Vẻ ngoài bình tĩnh” chui tọt vào trong túi tôi, chìm trong mớ bòng bong rồi chết dần chết mòn một cách đau đớn.

Tôi vừa đọc danh sách vừa gật đầu, đôi môi gần như tê liệt. Cho dù mẹ tôi thậm chí còn chưa mở cửa, cơn hoảng loạn đã bắt đầu kéo tới.

“Con sẵn sàng chưa?” – Mẹ hỏi, giọng có hơi bất thường.

“Xong rồi ạ.” Tôi chỉ dám nhẹ gật đầu, vì lúc ấy tôi tin chắc rằng bất cứ lúc nào đầu mình cũng có thể rơi xuống.

Tôi thấy cổ mình đang nứt ra, tựa như những nếp nhăn trên trán mẹ. Người mắc chứng sợ không gian rộng là tôi, nhưng bà ấy cũng đau khổ chẳng kém gì. Có lúc tôi đã thầm tưởng tượng, nếu chúng tôi đều không quan tâm đến chứng bệnh quái quỷ này cuộc sống sẽ dễ dàng hơn biết bao nhiêu. Nhưng tôi không được phép có ý nghĩ như vậy. Ngược lại, tôi phải luôn nhắc nhở chính mình phải nỗ lực khắc phục chứng bệnh sợ không gian rộng này. Bởi vì nếu tôi không thể khống chế được nỗi sợ, thì một ngày nào đó tôi sẽ chết đi trong rét lạnh và cô đơn, trong chính căn phòng của mình, không ai hay biết, chỉ có một vài người nhắn tin trên mạng xã hội, một vài con mèo hoang liếm láp thi thể dần phân hủy của tôi.

Đôi mắt màu xanh lục bảo của mẹ truyền cho tôi những thông điệp trấn an. Bà ấy khẽ gật đầu, nắm tay tôi và bắt đầu cằn nhằn những lời vô ích.

“Con chỉ cần thở thôi, hít vào bằng mũi và thở ra bằng miệng, cứ lặp lại như vậy là ổn rồi.”

Cơn hoảng loạn dần dần ập tới, mặt đất biến thành một vũng bê tông. Đoạn đường từ cửa đến ô tô, tôi cảm thấy hai chân mình đang dần chìm xuống.

Tôi dán mắt vào đôi ủng của mình, bởi vì nhìn vào khoảng không bao la sẽ khiến tôi chết ngộp.

Tôi cảm thấy mình đang bị nuốt chửng từng chút một.

“Mẹ”, tôi tóm lấy cánh tay mẹ rồi ôm chặt đằng trước ngực, như thể nó là một chiếc phao.

“Con sẽ ổn thôi con yêu, chúng ta sẽ đến ngay thôi.”

Tôi cảm thấy như có cả đàn côn trùng bò lúc nhúc trên da, cổ họng tắc lại như bị kẹt một quả bóng gôn khiến tôi không sao thở được. Tôi tập trung để thả từng bước chân, cái nắng tháng chín như thiêu đốt vào da thịt. Bước chân của tôi ngày càng chậm, cẳng chân không tài nào duỗi thẳng.

Tôi xong đời rồi, với cái tốc độ này, tôi mãi mãi không thể đi đến được cái xe.

“Duy trì hít thở, cứ tiếp tục giữ vững hô hấp là ổn rồi”, mẹ tôi dùng cánh tay còn lại ôm chặt lấy tôi rồi bế tôi tiến về phía trước. Như vậy cũng tốt, vì cơ bắp trên người tôi hình như đã hòa tan hết mất rồi.

Cửa xe cuối cùng cũng được mở ra, cứ như vừa trải qua cả thế kỷ.

Tôi hoàn toàn héo rũ, ngồi cuộn trên ghế như quả bóng xì hơi. Từ chủ nhật đến nay, tôi không còn bị hành hạ bởi cả sáu triệu chứng của cơn hoảng sợ trước đây, nhưng giờ chúng chuẩn bị quay trở lại. Ngay sau đó, tôi bắt đầu lên cơn co giật, miệng phát ra từng tiếng nôn mửa khó nghe, xương toàn thân như đang co rút. Tôi không thể ngăn cản, cũng không thể kiểm soát. Sau khi bị nỗi sợ và ảo giác thôn tính, cơ thể tôi sẽ mất khống chế hoàn toàn.

Nhưng cũng may, lần này tôi không bị ngất đi, bởi vì ngất là điều tệ nhất, nhất là trong tình huống xung quanh không có ai đến cứu giúp.

Nếu bạn thấy bài viết hữu ích đừng quên dành tặng tác giả 1 like nhé ^^!

Bài viết đã được bảo vệ bản quyền bởi:

Content Protection by DMCA.com
Group: Chia sẻ tin tức Weibo24h

Group chia sẻ tin tức Wibo24h

Admin: Trần Ngọc Duy

Trang Facebook của admin

Group: Hội Tự Apply học bổng Trung Quốc

Group chia sẻ, hướng dẫn, hỗ trợ tự Apply học bổng Trung Quốc

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容