DƯỚI BẦU TRỜI NHUỘM SẮC HOA HỒNG (CHƯƠNG 2)

CHƯƠNG 2

Qua lớp kính cửa sổ, tôi thấy một chàng trai đang nhìn tôi tựa như nhìn một đứa điên. anh ấy đứng giữa con đường nhỏ trong hoa viên nhà mình, ôm một cái hộp lớn có chữ bên trên, bắp tay cường tráng, cơ bắp cứ như chuẩn bị xé toang tay áo.

Hàng xóm mới.

Tôi hy vọng anh ấy không tưởng rằng một nhát đập vừa nãy là nhằm vào anh ấy. Sao anh ấy đang đi lại dừng lại? Có phải bây giờ tôi nên vẫy tay chào một cái không? Tôi thấy mình chẳng khác gì một con ngớ ngẩn.

Hai chúng tôi cứ thế mà nhìn chằm chằm đối phương, tình huống vô cùng xấu hổ, mãi cho đến khi có một người phụ nữ trong chiếc váy mùa hè nhẹ nhàng bước đến chuyển hướng sự chú ý của anh ấy, tôi bèn lặng lẽ chuồn đi.

Tôi chạy xuống cầu thanh như một người khổng lồ đi đôi giày sắt. Cầu thang có mười một bậc, tôi phải bước bậc cuối đến hai lần vì luôn bị ám ảnh bởi những con số chẵn.

“Cháu không cần bước bậc cuối hai lần đâu.” – Nếu tiến sĩ River ở đây, cô ấy sẽ nói như vậy.

“Không, cháu phải làm thế.”

Tôi sẽ nói với cô ấy như vậy, sau đó cô ấy sẽ hỏi tôi tại sao. Câu trả lời của tôi là:

“Vì đó là cách tư duy của cháu.”

Mặc áo khoác, cầm chìa khóa, nét cười tràn ngập trên gương mặt mẹ tôi, nhưng tôi biết đường truyền internet của tôi vẫn sẽ bị uy hiếp vào một ngày nào đó. Cắt mạng giống như là cắt đi thiết bị duy trì sự sống của tôi, sau đó nhét tôi vào một cái hòm đẩy ra ngoài biển lớn. Nhưng dường như mẹ đang rất nghiêm túc mà thăm dò giới hạn vùng an toàn của tôi, còn tôi cũng đang nghi ngờ ý chí của bà liệu có đủ mạnh mẽ để thực hiện được kế hoạch uy hiếp này. Không phải là do khi mẹ tôi cắt mạng thì tôi cũng sẽ bày trò để trả thù, mà là nếu làm vậy chắc chắn bà sẽ thấy áy náy. Bởi vì mẹ tôi biết nếu không có internet, tôi sẽ hoàn toàn bị chia cắt với thế giới. Chiếc hộp nhựa cồng kềnh với ánh sáng xanh nhấp nháy đó là người bạn duy nhất của tôi. Nghe có vẻ buồn cười nhưng đó là sự thật, nó là thứ duy nhất gắt kết tôi với cuộc đời ngoài kia.

Nhưng những ý nghĩ về một cuộc sống không internet không cho phép tôi đặt thêm hy vọng vào sự đồng tình thương hại của mẹ. Vì vậy tôi có mặt ở đây, thậm chí chuẩn bị ra khỏi nhà.

Như vậy chẳng khác nào lấy mạng tôi.

“Đồ đạc đã cầm đủ chưa?” – mẹ tôi hỏi, giọng nói nghe như đang hát. Đến khi mở túi lấy danh sách kiểm tra, tôi liền phải cố gắng tỏ ra bình thường nhất có thể:

1. Điện thoại di động dùng trong trường hợp gặp tai nạn xe, cướp giật hoặc lốc xoáy.
2. Tai nghe dùng để cách ly nhưng âm thanh ồn ào khi lạc trong đám đông.
3. Một chai nước trong trường hợp xe chúng tôi bị hỏng ở một nơi vắng vẻ
4. Một chai nước khác để đề phòng chai kia bị đổ mất.
5. Giấy lau dùng khi chảy máu mũi, chảy nước miếng hoặc khóc.
6. Thuốc sát trùng để tiêu diệt vi khuẩn bị nhiễm khi tiếp xúc với các đồ vật khác.
7. Túi giấy để thở và nôn ra.
8. Băng bó và khăn tẩm cồn để băng vết thương hở.
9. Máy xông khí, từ năm 12 tuổi tôi chưa lên cơn suyễn nào, nhưng liên quan đến hô hấp nên cứ cẩn thận thì hơn.
10. Một sợi dây không có công dụng cụ thể, nhưng nó vẫn luôn ở đây.
11. Cuối cùng, kẹo cao su dùng để loại bỏ cơn chua trong miệng lúc hoảng loạn.

Nếu bạn thấy bài viết hữu ích đừng quên dành tặng tác giả 1 like nhé ^^!

Bài viết đã được bảo vệ bản quyền bởi:

Content Protection by DMCA.com
Group: Chia sẻ tin tức Weibo24h

Group chia sẻ tin tức Wibo24h

Admin: Trần Ngọc Duy

Trang Facebook của admin

Group: Hội Tự Apply học bổng Trung Quốc

Group chia sẻ, hướng dẫn, hỗ trợ tự Apply học bổng Trung Quốc

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容