Có trải nghiệm siêu nhiên nào khiến bạn lạnh sống lưng không? (Phần 2/7)

Người dịch : Thu Thủy
Vui lòng không repost, ghi nguồn cũng không, cảm ơn các bạn
——————————
Website Weibo24h : https://weibo24h.com/

Fanpage Weibo24h : https://www.facebook.com/weibo24h/

——————————

Bà lão ý thức được điều này nên giật mình muốn rút tay về trong vô thức. Nhưng sức lực của bàn tay đó quá lớn, như muốn lôi tuột bà xuống gầm giường, bản thân bà lão không có cách nào thoát được, chỉ biết sợ hãi khóc toáng lên, cũng may bố mẹ bà ấy về nhà kịp thời. Vào khoảnh khắc bà lão rút tay về, cảm giác như bản thân đã nhặt về được nửa cái mạng.

“Sau này tôi có tìm hiểu thì cái đó được gọi là ma dắt tay, nếu như lúc đó bố mẹ của tôi không kịp thời về nhà, tôi bị kéo xuống gầm giường thì hôm nay có lẽ đã không có cách nào ngồi đây trò chuyện với mọi người rồi.”

Bà lão nhìn thẳng vào camera, như thể đang nhìn thẳng vào tôi thông qua màn hình vậy.

Tôi nghe xong thì cúi xuống nhìn bàn tay của mình, sau đó nằm xuống sô pha, tay buông thõng bên cạnh, tuy nhiên tôi đợi rất lâu mà không thấy có thứ gì đến kéo tay tôi, ngược lại lại khiến bản thân hơi buồn ngủ.

Tôi ngồi thẳng dậy rồi nhìn lông mèo trên sô pha, bỗng nhiên nhớ ra một chuyện, Tiểu Ái bị ai bóp chết?

02

Cô ấy nói Lương Tiểu Ngôn cậu dễ bị lừa phỉnh thật đấy, lời nói của mấy đứa làm trong tiệm cà phê mèo thì ai mà chẳng nói được. Trên thế giới này làm gì có ai không cô đơn cơ chứ, cậu tóm đại một người trẻ tuổi trên đường mà xem, mười người thì có chín người nói mình cô đơn, còn một người còn lại thì giả vờ mình không cô đơn.

Tôi hỏi đồng nghiệp, vậy là những điều cô bé đó nói đều là kịch bản có sẵn hả?

Cô nàng đồng nghiệp bĩu môi nói cũng có thể không phải, nhưng mà với cái vẻ ngoài của cậu, ai cũng có thể nhìn ra được là chẳng có người bạn nào cả.

Tôi không đáp lời, coi như là đã thừa nhận. Vốn dĩ nếu có Tiểu Ái, tôi có thể thể hiện mình không quá cô đơn. Tôi có thể dùng mèo cưng để làm cái cớ từ chối đồng nghiệp mời mọc đi ăn uống xã giao. Nhưng bây giờ chú mèo của tôi đã chết.

Tôi thở dài nhìn căn phòng tối đen như mực, thầm nghĩ rốt cuộc là ai bóp chết mèo của tôi?

Tôi cứ như vậy mà mê man ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Đương lúc nửa tỉnh nửa mơ tôi bỗng nhiên có một cảm giác kì lạ – Có người đang nắm chặt lấy bàn tay đang rủ xuống bên giường của tôi.

Có rất nhiều người nói tôi giống như một kẻ có tâm lý biến thái, tôi không phủ nhận điều này. Bởi vì cho dù phải đối mặt với tình huống kinh dị như thế này, phản ứng đầu tiên của tôi lại là vui mừng chứ không phải sợ hãi.

Lần tôi nắm tay ai đó trước đây là lúc tôi vẫn còn đang học tiểu học. Hôm đó trời mưa rất to, mẹ đội mưa to gió lớn đến đón tôi, bà một tay cầm ô, một tay dắt tôi đi trên con đường đầy ổ gà ngập nước. Hôm đó mưa rất lớn, tuy mẹ có che ô nhưng cả người tôi vẫn bị ướt sũng.

Nhưng tôi không hề cảm thấy lạnh, bởi vì tay mẹ rất ấm áp.

Đúng vậy, rất ấm áp. Tôi nắm chặt lấy bàn tay đang nắm tay tôi.

Bàn tay này không giống với bàn tay của mẹ, cũng không giống với tay của bạn trai, bàn tay này gầy gò và dài hơn. Tôi nắm lấy bàn tay đó, cảm thấy nó cũng có chút hơi ấm, tuy nhiên dường như rất khó cảm nhận được.

Bỗng nhiên bàn tay đó nắm chặt rồi ra sức lôi tôi xuống gầm giường, tôi không hề phản kháng. Tôi rất tò mò, nếu như tôi bị lôi xuống dưới đó tiếp sau đấy sẽ xảy ra chuyện gì.

Nhưng đúng lúc tôi sắp rơi xuống giường thì bàn tay kéo tôi bỗng nhiên biến mất, tôi khua khua tay trong không khí, sau đó ló đầu xuống gầm giường: “Ê! Người đâu?”

Gầm giường tối thui không nhìn thấy gì hết, cũng chẳng có hồi đáp. Tôi bật đèn đầu giường rồi cúi xuống gầm giường xem lần nữa. Gầm giường trống rỗng không hề có bất cứ thứ gì.

Tôi ngồi trên giường ngẩn người một lúc, sau đó tắt đèn nằm xuống rồi lại rủ tay xuống gầm giường.

“Mèo của ta là mi bóp chết đúng không?”

“Sao mi lại muốn hại nó? Là do nó đã phát hiện ra mi đúng không?”

“Ban nãy nếu như mi lôi được ta xuống đó thì cũng sẽ bóp chết ta đúng không?”

“Mi đừng sợ, ta không phải người kì quái đâu.” Câu nói này tôi muốn nói với người tôi mới quen biết, nhưng lần nào cũng chưa kịp nói ra thì đã bị người ta ghét rồi.

Chẳng ngờ hôm nay lại muốn nói với một con ma.

“Cô nói dối, cô là người kì quái nhất mà tôi đã từng gặp.” Một giọng nói khàn khàn vang lên trong phòng, giọng nói đó giống như được truyền qua luồng không khí.

Mời các bạn đón xem phần sau ở blog 

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容