Câu chuyện sởn tóc gáy chân thật nhất mà bạn từng nghe là gì? ( Phần 2/7 )

Người dịch : Thu Thủy
Vui lòng không repost, ghi nguồn cũng không, cảm ơn các bạn
——————————
Website Weibo24h : https://weibo24h.com/

Fanpage Weibo24h : https://www.facebook.com/weibo24h/

——————————

Câu chuyện sởn tóc gáy chân thật nhất mà bạn từng nghe là gì? ( Phần 2/7 )

Chương 02

Thi thể đó không có não, thi thể vùng dậy rồi.

Trần Kỳ vẫn không quay đầu, mồ hôi lạnh theo sống lưng chảy xuống. Cô là người có học vấn cao, tất nhiên cô biết sau khi chết, xác suất để thi thể xảy ra tình trạng co giật là rất nhỏ, nhưng biết và gặp phải thì vẫn có khác biệt. 

Cũng trong khoảnh khắc đó, một bóng đen lao ra khỏi đám đông với tốc độ rất nhanh, Trần Kỳ nghe thấy tiếng xương giòn răng rắc vang lên.

Tiếng ồn biến mất, mọi thứ im lặng.

“Thằng Tống điên…!” Trưởng thôn hét lên đầy đau đớn, “Con mẹ nó ai thả mày ra ngoài!”

Trong lồng ngực của Trần Kỳ cuộn trào cơn buồn nôn, cô từ từ quay đầu lại.

Thi thể nữ bất động, thứ nước nồng nặc tanh thối nhỏ tí tách, một cái xẻng đập vào đầu, nửa cái đầu vốn đã không được nguyên vẹn giờ hoàn toàn bẹp dúm.

Là một người đàn ông xông ra khỏi đám đông, đập cái xẻng vào đầu thi thể, nói một cách chính xác thì là một tên điên.

Tóc tên điên vừa dơ vừa dài, phủ tán loạn, che hết phần lớn đường nét trên khuôn mặt, có thể lờ mờ nhìn thấy xương gò má, phần còn lại đều ẩn trong tối và bùn. Nhưng Trần Kỳ lại cảm thấy đôi mắt như chim ưng đó nhìn chằm chằm vào người cô.

“Điên rồi! Thằng điên chết tiệt, con mẹ mày, chán sống à!” Trưởng thôn cực kỳ giận dữ, nhấc chân đá vào đầu gối tên điên: “Mày làm hỏng việc lớn của ông đây rồi!”

Tên điên loạng choạng, cơ thể bổ nhào lên người của thi thể, nhưng ánh mắt hoàn toàn không dời đi, dán chặt vào Trần Kỳ.

 “Kéo đi! Kéo nó đi.”

Trưởng thôn vô cùng đau đớn, vợ trưởng thông liên tục vỗ ngực vuốt lưng cho trưởng thôn, dường như thằng điên đột ngột nhảy ra đã phá hỏng một bí mật nào đó đang được mong đợi.

Trưởng thôn đang che giấu gì đó… Thôn này rất kín miệng về việc lừa gạt nữ sinh đại học, không hề sợ hãi gì với việc xác chết sống lại mà còn lộ ra vẻ đau buồn vì việc thi thể vùng dậy kỳ lạ này bị phá hỏng giữa chừng, lại còn… 

Trần Kỳ láng máng nhớ lại vẻ mặt lo sợ nhưng cũng mừng rỡ của vợ trưởng thôn lúc thi thể vùng dậy.

Tên điên bị lôi đi, lúc đi đến trước mặt Trần Kỳ thì há miệng.

Trái tim cô bỗng chấn động, miệng tên điên như một cái hố đen, nửa chiếc lưỡi như ẩn như hiện.

“Mau nhốt lại!” Cơn giận của trưởng thôn vẫn không hề nguôi ngoai, đuổi theo tên điên đá thêm vài cái: “Mẹ mày!” 

Trần Kỳ nhìn hiểu khẩu hình đó… Đi mau.

Đi mau!

Đêm khuya, mây đen che khuất trăng, bầu không khí xung quanh kỳ dị và yên tĩnh, gió mát len vào ống quần, dập tắt chút nhiệt độ cuối cùng trong cơ thể.

Trần Kỳ hít thở sâu: “Tôi… tôi về chỗ ở trước, ngày mai lại đến phỏng vấn.”

Cô xoay người muốn đi, nhưng lúc này, một bàn tay trắng nhợt run rẩy tóm lấy cánh tay cô: “Phóng viên Trần…”

Giọng nói vợ trưởng thôn lay động, như một con rắn nhỏ quấn chặt trái tim Trần Kỳ: “Giúp… giúp tôi…”

Lúc này Trần Ký mới để ý, có lẽ là vì sợ quá nên người phụ nữ bụng lớn này mặt đổ đầy mồ hôi lạnh, đũng quần đã thấm đầy máu!

Sinh non rồi.

Dù cho bầu không khí vừa rồi kỳ dị cỡ nào, bây giờ sản phụ sinh non, dù thế nào thì cô cũng không thể khoanh tay đứng nhìn được.

Trần Kỳ giữ lấy cánh tay của vợ trưởng thôn, sau đó bà ta thuận thế đè cả người lên người cô, mí mắt trên sưng lên vì đau, mười ngón tay cứng đờ nắm lấy Trần Kỳ: “Cứu tôi… đau! Đau quá!”

Lúc nói, người phụ nữ đáng thương đó đã sắp không ổn rồi, tròng mắt đen hướng lên trên, Trần Kỳ không giữ nổi bà ta, chỉ có thể đỡ đầu đặt người xuống bên cạnh bệ đá.

Còn chưa hoàn toàn đặt thẳng người xuống thì trưởng thôn và các dân làng đã lao tới.

“Tránh ra hết, để tôi xem.” Một bé gái gầy nhom xông tới trước, trông chỉ sáu bảy tuổi, cô bé bắt đầu cởi quần vợ trưởng thôn: “Không được rồi, mông em bé ra trước rồi!”

Mông em bé ra trước là khó sinh, sinh non lại còn gặp khó sinh, sự cố đột ngột này khiến mọi người nhất thời sững sờ.

“Quan sát trước đã.” Trưởng thôn mắt đỏ hoe: “Có phải con trai không…”

Câu này như nhát búa nặng nề, đánh vỡ toàn bộ thế giới quan của Trần Kỳ.

Thấy tròng đen của vợ trưởng thôn đã hoàn toàn trợn ngược lên, thân dưới máu chảy ồ ạt, một chân của em bé đã ra ngoài, nó tím tái, không có biểu hiện của sự sống. 

“Không sống được rồi.” Cô bé ngẩng đầu, lộ ra vẻ mặt ngây thơ non nớt: “Giữ em bé, em bé không phải con trai, nếu không sinh tiếp thì em bé sẽ chết ngạt trong bụng.”

“Kéo ra đi!” Trưởng thôn bỗng nhếch mép cười, nụ cười trong đêm vô cùng kỳ dị: “Kéo chân, ném ra ngoài cho tôi, giữ lấy con gái tôi.”

Mời các bạn đón xem phần sau ở blog.

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容