Câu chuyện sởn tóc gáy chân thật nhất mà bạn từng nghe là gì? ( Phần 5/7 )

Người dịch : Thu Thủy
Vui lòng không repost, ghi nguồn cũng không, cảm ơn các bạn
——————————
Website Weibo24h : https://weibo24h.com/

Fanpage Weibo24h : https://www.facebook.com/weibo24h/

——————————

Câu chuyện sởn tóc gáy chân thật nhất mà bạn từng nghe là gì? ( Phần 5/7 )

Tống điên tên Tống Trí Viễn, là một giáo viên trẻ đến giúp đỡ vùng biên, mười mấy tuổi đã vào thôn dạy học, sau đó ở trong thôn luôn. Về sau trưởng thôn mua một cô gái ở bên ngoài, là một sinh viên rất xinh đẹp. Tiếc là sau khi đến thì không an phận, tuyệt thực, treo cổ, làm đủ các hành vi cực đoan. Trưởng thôn để mặc cô ấy làm loạn hai năm, cũng không dùng cách cứng rắn gì.

Người trong thôn đều bàn tán trưởng thôn thật sự rung động với người phụ nữ này, cũng hay khuyên trưởng thôn, vợ mua về thì không thể nuông chiều được.

Đột nhiên có một ngày, người phụ nữ không làm ầm lên nữa, vâng lời dễ bảo, ngoan ngoãn ăn cơm, cũng đi theo mọi người làm việc, như thể đã bị bào mòn đi những góc cạnh chỉ trong một đêm, bắt đầu giống với mỗi một cô gái được mua tới, thích nghi với thôn làng.

Trưởng thôn rất vui, tối đó mở tiệc mời dân làng, ở trong sân uống rượu đến nửa đêm, định động phòng. Nhưng nửa đêm quay về phòng, lan can sắt bị cưa gãy ba thanh, người đã đi, phòng trống không.

Dân làng đuổi theo suốt đêm, cho đến khi đuổi ra đến con đường sắt duy nhất trong thôn dẫn ra thế giới bên ngoài thì mới tìm thấy người phụ nữ bỏ nhà trốn theo Tống Trí Viễn. Hóa ra hai người đã ưng ý nhau từ trước rồi, đây mới là nguyên nhân người phụ nữ thay đổi thái độ, cô ấy đang đợi thời cơ.

“Sau đó người phụ nữ bị trưởng thôn bắt về, chưa được mấy ngày thì uống thuốc trừ sâu rồi chết, vốn dĩ định chôn thi thể với trùng, nhưng lại bị trộm mất. Sau đó Tống Trí Viễn cũng phát điên.”

“À đúng rồi, người phụ nữ đó cũng tên Trần Kỳ, có lẽ tên điên nhận nhầm người, xem cô thành cô ta.”

Hai người đi một mạch từ lúc trời còn tối cho đến trời sáng mới về đến chỗ ở trước đó, Trần Kỳ nghe xong chuyện của tên điên, trong lòng cô hơi cảm khái, nhưng ngoài cảm khái ra, việc điều tra cũng thu được tiến triển mang tính đột phá, đúng là thôn Châu Phục có án buôn người.

Tiếc là điện thoại hết pin rồi, không ghi âm được một câu chứng cứ có liên quan nào.

“Người vào rồi, đừng hòng ra ngoài dù chỉ một người.” Đột nhiên cô bé lẩm bẩm một mình.

“Cô nói gì?”

“Không có gì.” Cô bé nở nụ cười, là một nụ cười ngây thơ hợp với tuổi: “Cô nghỉ ngơi đi, căn phòng này rất hợp với cô.”

Trước khi về phòng, Tống Kỳ vịn khung cửa quay đầu lại, hỏi một chuyện mà trong lòng cô luôn thắc mắc: “Cô… bao nhiêu tuổi rồi?”

Cô bé hội trưởng hội phụ nữ sửng sốt, không hiểu sao lại hỏi lại: “Kiếp này sao?”

Đây là câu trả lời kiểu gì thế, lẽ nào còn có kiếp trước…

Kiếp trước?

Trần Kỳ giật mình với suy nghĩ đột nhiên xuất hiện trong đầu mình, tất cả những điểm đáng ngờ như lạch cạch chạy qua từng điểm, nhanh chóng xâu chuỗi lại với nhau.

“Vùng dậy rồi! Bắt đầu rồi!”

“Mày phá hỏng chuyện lớn của ông đây rồi!”

“Người trước không quan trọng, chết rồi vẫn có thể quay lại.”

Cho đến khi cô bé mỉm cười một cách kỳ lạ: “Kiếp này sao?”

Cô có một suy nghĩ cực kỳ vô lý, người của thôn Châu Phục… lẽ nào chết rồi còn có thể trùng sinh?

Chương 06

Chết rồi trùng sinh, thời cổ đại biết bao nhiêu hoàng đế vắt tóc suy nghĩ nghiên cứu theo đuổi điều này, nhưng có ai thật sự có thể thoát khỏi luân hồi, bởi vì căn bản đây là một mệnh đề không chân thật.

Nếu thôn này thật sự có cách để luân hồi, vậy ‘chôn với trùng’ tối qua liệu có phải là một nghi thức tà giáo nào đó không? Theo mức độ phân hủy, thi thể nữ chắc là đã chết lâu lắm rồi, sau khi luân hồi thì trở thành em bé trong bụng vợ của trưởng thôn, nhưng vì nghi thức bị Tống điên phá hỏng nên khiến cho bé gái sinh non, phần đầu phát triển không hoàn hảo…

Trần Kỳ đứng ở bậc cửa một lúc lâu, tháo gỡ hết tất cả manh mối trong hai ngày qua, phân tích cẩn thận từng điểm đáng nghi, cố gắng dùng khoa học để giải thích một cách hợp lý. Nhưng suy nghĩ đột ngột xuất hiện vừa rồi lại giống như một con cá bạc nhảy ra khỏi mặt biển, lóe lên tia sáng dưới ánh chiều tà, sau đó lại nhanh chóng lặn xuống biển rồi biến mất.

Chết tiệt, điều này đã vượt xa phạm trù khoa học rồi.

Bước qua bậc cửa đi vào phòng, cắm điện thoại vào sạc dự phòng trước, Trần Kỳ vừa đặt mông ngồi xuống đầu giường, lúc này cô đã không biết cảm xúc của mình là gì nữa. Sốt ruột nên nhìn cái gì cô cũng thấy khả nghi, nhưng lại buồn bực đến nỗi cả người không còn sức để nhấc tay lên được.

Trần Kỳ lo lắng một ngày một đêm, ngày càng không nhìn rõ thứ trước mắt, cô nằm xuống giường, trằn trọc như đang nướng bánh.

Ánh nắng ban mai bên ngoài cửa sổ mờ nhạt, đã có dân làng dậy sớm vác cuốc ra đồng làm việc, kỳ lạ là mọi người đều mạnh ai nấy đi, cho dù tụm năm tụm ba lại đi cùng nhau thì cũng chẳng hề trò chuyện gì.

Trần Kỳ trở mình, đầu gối lên chăn, đối diện với cửa.

Lúc này cô mới phát hiện bậc cửa của căn phòng này rất cao, có thể là đề phòng nước mưa chảy ngược vào nhà… Nhưng tại sao mình đi rồi về nhiều lần như vậy mà lại chưa từng bị vấp lấy một lần, thậm chí tối qua cô còn mò mẫm vào phòng, hoàn toàn không ý thức được mình bước qua bậc cửa cao như vậy?

Hình như mình vô cùng quen thuộc với căn phòng này!

Bên tai vang lên câu nói của cô bé hội trưởng hội phụ nữ – Căn phòng này rất hợp với cô.

Cơn buồn ngủ khó khăn lắm mới đến của Trần Kỳ cũng bị dọa mà mất sạch.

Cô giật mình xuống giường, thậm chí còn chẳng màng mang giày, nhanh chóng thu dọn đồ đạc. Vốn dĩ cũng chẳng mang theo nhiều đồ, Trần Kỳ nhét quần áo và giày vào trong vali, quay đầu xem điện thoại đã sạc được bao nhiêu pin.

Ấn nút nguồn tận năm phút, màn hình vẫn tối đen. Trần Kỳ sốt ruột vỗ mạnh hai cái, điện thoại trượt tay rơi bụp vào trong lò bếp, tro bốc lên. 

Trần Kỳ thầm chửi tục, đứng im tại chỗ bình tĩnh ba giây rồi quỳ xuống, vươn tay vào bới tro trong bếp lò.

Tro bếp rất mịn, vẫn còn nhiệt độ sót lại sau khi lửa tàn, ngoài việc khiến người ta sặc ra thì cảm giác ở tay vẫn có thể chịu được. Cô chạm trên bề mặt một lúc lâu những không lấy được điện thoại, cô lại tiếp tục cho tay vào sâu hơn để tìm.

Đột nhiên, cô chạm phải thứ gì đó, chắc chắn không phải điện thoại.

Đó là một thứ mềm mềm, còn đang lúc nhúc!

Mời các bạn đón xem phần sau ở blog.

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容