Làm Thế Nào Lấy Đề “Thái Tử Đăng Cơ Nhưng Lại Phong Trắc Phi Lên Làm Hoàng Hậu” Viết Truyện ( Phần 3/9 )

Người dịch : Thu Thủy
Vui lòng không repost, ghi nguồn cũng không, cảm ơn các bạn
——————————-
Website Weibo24h : https://weibo24h.com/

Fanpage Weibo24h : https://www.facebook.com/weibo24h/

Nguồn : https://zhuanlan.zhihu.com/p/406030019

——————————-

Làm thế nào lấy đề “Thái tử đăng cơ nhưng lại phong Trắc phi lên làm Hoàng hậu” viết truyện

Đông Phương thái phó anh minh một đời cũng hồ đồ, không ngờ lại gióng trống khua chiêng nhét người vào hậu cung, nhận môn đệ khắp nơi.

Đây chẳng phải là cây cao vời gió, tên bắn chim đầu đàn hay sao.

Nửa tháng qua, ta ở cung Phụng Nghi vô cùng nhàn nhã.

Trong hậu cung cũng chỉ có ta, Hiền phi, Thục phi, Đức phi và Hoa phi. 

Mấy ngày trước Đức phi bị Thục phi hạ độc, vài hôm nay với khỏe hơn đôi chút, đã có thể ra ngoài được rồi.

Cuối cùng chuyện Thục phi hạ độc bị vạch trần, Thục phi bị giáng xuống làm Nguyệt Đáp ứng.

Thái tử phi một thời cuối cùng lại suy bại đến bước này.

Thái phó cũng bị khiển trách.

Tiền triều ầm ĩ rất lâu.

Nhưng những việc này không liên quan đến ta.

Triệu Tố Tố đem mạt chược từ phương Tây đến, thế là Hoàng hậu ta đây chơi mạt chược với Hiền phi, Đức phi và Hoa phi.

Thua đậm, hu hu tiền của ta.

Ta bị cười nhạo một lúc lâu, tiễn ba người đi, ta dựa vào ghế đón gió đêm.

“Hoàng hậu, có nhã hứng vậy.”

Mẹ kiếp, trong lòng ta đang tính toán, nên làm thế nào để tìm Hoàng đế tỏ ra đáng thương, lấy lại số tiền mà các phi tần của người thắng ta.

Thế mà người đến rồi.

Ta mở mắt, mặt tươi cười nhìn Hoàng đế chậm rãi đi tới.

“Sao Bệ hạ lại tới giờ này, muốn dùng bữa tối?”

“Không cần đâu, trẫm ăn rồi.” Hoàng đế nói, “Hoàng hậu, trẫm có việc muốn thương lượng với nàng.”

Chắc chắn không phải việc gì tốt, mẹ kiếp.

Ngày hôm sau, Hoàng hậu hiền lương độ lượng là ta đây, lấy danh nghĩa cầu phúc, ra lệnh cho mọi người trong hậu cung thu xếp hành trang, buổi chiều đến chùa Hộ Quốc.

Hiền phi đi tới: “Sao đột nhiên người lại chủ trì đi chùa Hộ Quốc cầu phúc? Có trò mèo rồi.”

Ta: “…” Không giấu được nàng ấy.

“Hoàng đế có hành động, mấy ngày qua đột nhiên ngài ấy nhớ ra những phi tần tay không thể nhấc vai không thể gánh, bèn bảo ta đưa các ngươi ra ngoài tránh.” Ta nói.

Hiền phi bỗng nói: “Người cũng biết chúng ta tay không thể nhấc vai không thể gánh, vậy đám nữ nhân yếu ớt chúng ta một mình ở ngoài chẳng phải càng có ẩn ý sao!” Nói xong, nàng ấy còn đưa tay để ở cổ ra hiệu.

“Tố Tố, ngươi còn có thể nghĩ ra, lẽ nào Hoàng đế không nghĩ ra sao?”

“Cái gì?”

“Mạt tướng Triệu Hoài Du tham kiến Hoàng hậu nương nương.”

Hiền phi sửng sốt, nàng ấy giữ vẻ mặt cứng đờ, xoay người lại.

Ta cười nói: “Mời Triệu tướng quân đứng lên, huynh muội hai người nhiều năm không gặp, chắc chắn có rất nhiều lời muốn nói, hai người nói chuyện trước đi.”

Ta cười rồi rời đi, hôm qua nàng ấy mới biết, Hoàng thượng triệu con trưởng nhà họ Triệu về để ban thưởng, tiện thể bảo vệ bọn ta.

Tính ra thì cũng hơn năm năm rồi Tố Tố và Triệu đại ca chưa gặp nhau.

Đức phi và Hoa phi đi tới, “Thần thiếp tham kiến Hoàng hậu nương nương.”

“Đứng lên đi đứng lên đi.” Ta hỏi: “Nhưng thu xếp xong chưa?”

“Đã thu xếp xong từ sớm rồi, nương nương, phải dẫn Nguyệt Đáp ứng theo sao?” Đức phi chớp đôi mắt to, hỏi.

Ta đờ đẫn nhìn trời, nói: “Nguyệt Đáp ứng đã lên xe rồi.”

Đức phi: “…”

“Đức phi đừng lo lắng, nhỏ không nhịn thì sẽ loạn mưu lớn.” Tôi khuyên.

“Thần thiếp hiểu.” Đức phi hành lễ xong thì đi.

Nhìn bóng lưng Đức phi, ta chợt nhớ đến ngày nàng ấy vào phủ.

Một tiểu thư khuê các thích có kỹ năng đánh bạc cao siêu.

Lúc đó Đức phi vào phủ, đúng lúc gặp Thái tử và Thái tử phi đang cãi nhau vì Tố Tố. Vì gương mặt hao hao giống Đông Phương Nguyệt, nhất thời rất nổi trội.

Nhưng người trong lòng Hoàng thượng vẫn ở đó, chẳng được mấy ngày lại làm lành.

Đông Phương Nguyệt vừa công khai vừa âm thầm mỉa mai Tần Ương.

Cuối cùng, Tần Ương mang thai.

Có thể nói là hăng hái tranh giành.

Sau đó Tần Ương bật lại, mỉa mai Đông Phương Nguyệt. Lúc đó, ngay cả Tố Tố cũng đã sinh con gái. Cả phủ Thái tử, ngoài Lý Miên Tâm chưa có động tĩnh gì thì cũng chỉ có mỗi Đông Phương Nguyệt.

Năm năm qua, cho dù là đề tài gì thì Đông Phương Nguyệt cũng là người nổi trội nhất. Duy chỉ có mặt này là nàng ta không làm gì được.

Người ở Thượng Kinh đều nói nàng ta là gà mái không biết đẻ trứng.

Nàng ta tức giận.

Tần Uyên chế giễu nàng ta, nàng ta cũng tức.

Thế nên, đêm khuya, Đông Phương Nguyệt mang một bát nhụy nghệ tây lớn, đổ lên Tần Ương.

Ta là người nhận được tin đầu tiên, nhưng lúc ta đến thì Tần Ương đã hấp hối rồi, khắp người đều là vết máu. Đông Phương Nguyệt ngồi một bên, cười ngẩn ngơ.

Tần Ương thập tử nhất sinh, sau này cũng không thể mang thai được nữa. Vừa tỉnh lại đã khóc, cầu xin Thái tử làm chủ cho nàng ấy.

Thái tử đồng ý.

Sau đó, phạt Đông Phương Nguyệt cấm túc.

Còn giấu tất cả tiếng đồn.

Tần Ương nghe được kết quả này thì lòng như tro tàn.

Ta đã quên mất lúc đó nàng ấy đã vượt qua thế nào.

Chỉ nhớ, mỗi ngày đi thăm nàng ấy, nàng ấy cứ một mình ngẩn ngơ, trong lòng ôm một con lật đật.

Hoàng đế thật sự chẳng phải một người tốt.

Nhưng sau này, Tần Ương đã trả thù cho chính mình.

Đẩy Đông Phương Nguyệt vào hồ trong mùa đông giá rét.

Đông Phương Nguyệt cũng không thể mang thai nữa.

Thái tử rất giận dữ, nhấc kiếm chỉ Tần Ương, Tần Ương cứ thế ngồi trên đất, ngẩng đầu nhìn ngài ấy chẳng chút sợ hãi.

Ta, Tố Tố và Miên Tâm khóc lóc chặn trước mặt nàng ấy, cầu xin ngài ấy hãy thương xót.

Tần Ương không hề sợ hãi, nói từng chữ: “Lý Mục Thừa, đây là điều nàng ta đáng phải chịu.”

Cuối cùng, Thái tử ném kiếm đi.

Phạt Tần Ương bị cấm túc.

………….

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容