Làm Thế Nào Lấy Đề “Thái Tử Đăng Cơ Nhưng Lại Phong Trắc Phi Lên Làm Hoàng Hậu” Viết Truyện ( Phần 4/9 )

Người dịch : Thu Thủy
Vui lòng không repost, ghi nguồn cũng không, cảm ơn các bạn
——————————-
Website Weibo24h : https://weibo24h.com/

Fanpage Weibo24h : https://www.facebook.com/weibo24h/

Nguồn : https://zhuanlan.zhihu.com/p/406030019

——————————-

Làm thế nào lấy đề “Thái tử đăng cơ nhưng lại phong Trắc phi lên làm Hoàng hậu” viết truyện

Nghe nói sau khi tỉnh, Đông Phương Nguyệt đã ầm ĩ một trận, muốn Tần Ương đền mạng.

Nàng ta hơi phát điên, Thái tử luôn cho người trông coi nàng ta cẩn thận.

Lại vài tháng trôi qua, Thái tử được bổ nhiệm đi tuần Giang Nam, Đông Phương Nguyệt cầm kiếm xông vào viện tử của ta.

Hôm đó là Đoan Ngọ, bốn người bọn ta cùng gói bánh chưng.

Đông Phương Nguyệt cầm kiếm đâm về phía Tần Ương.

Cũng không biết khi đó ta nghĩ thế nào mà xông tới.

Lần đó, thiên thần nhỏ trong bụng ta mất rồi, không biết là con trai hay con gái.

Cũng tại lần đó, Thái tử lạnh nhạt với Đông Phương Nguyệt.

Chuyện này không giấu được.

Thái tử dâng thư, muốn giáng Đông Phương Nguyệt xuống làm Trắc phi.

Rất nhiều đối thủ của thái phó trong triều cũng lần lượt dâng thư.

Thái phó biết được thì lập tức gây sức ép.

Cũng là lần đó, mặc dù Thái tử phi không bị phế bỏ nhưng lại khiến Thái tử có ý định giết thái phó.

Về sau, Thái tử mặt mày đầy râu ở bên ta hai ngày.

Người nói với ta, không thể đòi lại công bằng cho ta và con.

Ta cười đáp: “Điện hạ, không sao đâu.”

Không sao, từ giờ, trái tim này coi như đã chết rồi.

Thái tử điện hạ, anh hùng trẻ tuổi, người cho rằng thiếp chưa từng rung động sao? Cho rằng Triệu Tố Tố, Tần Ương, Lý Miên Tâm chưa từng rung động sao? Cho rằng chưa từng mong mỏi sao?

Nhưng tất cả những rung động đều dần bị bào mòn trong sự thiên vị hết lần này đến lần khác của Thái tử rồi.

Chương 3

“Hoàng hậu nương nương, đến rồi.” Giọng của Triệu tướng quân ở bên ngoài xe ngựa vang lên.

Ta vén rèm, nheo mắt nhìn đỉnh núi.

“Chắc không phải tự mình trèo lên đấy chứ?” Ta nhìn Triệu Hoài Du bằng ánh mắt chờ mong.

Triệu Hoài Du nhìn ta, ta cảm thấy có lẽ hắn không nhẫn tâm nói ‘phải’, nhưng hắn vẫn nói rồi. Ta xuống xe ngựa, còn chưa kịp thở lấy một hơi.

“Nương nương, bái Phật Tổ thì thành tâm ắt sẽ linh, nếu người cứ thoải mái mà đi lên đó thì không được đâu.” Ta nhìn Hiền phi, khóe miệng giật giật.

Ý trong mắt rõ ràng đến không thể rõ ràng hơn, ngươi là con gái một võ tướng, sao có thể so với một nữ tử mỏng manh yếu đuối như ta chứ!

“Lời này của Hiền phi nương nương sai rồi, Phật Tổ sao lại để tâm đến suy nghĩ của người phàm, nhưng, không phải tất cả mong cầu đều được như ý đâu.” Nguyệt Đáp ứng cấm túc nửa tháng, mặt mày hồng hào hẳn ra.

Chỉ cần là nơi có Nguyệt Đáp ứng nói thì chắc chắn Đức phi sẽ xuất hiện.

Ta đã nói mà.

Quả nhiên, Đức phi theo sau: “Hoàng hậu nương nương cầu bách tính thiên hạ an khang thuận lợi, Nguyệt Đáp ứng cầu gì? Cầu con?”

Một câu ‘cầu con’ có thể nói là cơn đau của Nguyệt Đáp ứng.

Ngay cả Lý Miên Tâm cũng mang thai rồi, mà trước đó ta cũng đã hạ sinh một nàng công chúa.

Nguyệt Đáp ứng căm hận nói: “Ngươi với ta như nhau thôi, có gì hay mà nói.”

“Hừ.” Đức phi sờ chiếc trâm ngọc bên làn tóc mai, nói: “Tám năm còn chẳng đẻ ra được một quả trứng.”

Nguyệt Đáp ứng tức giận, ta ở bên cạnh thấy nàng ta có vẻ muốn động tay động chân, vội nói: “Triệu tướng quân vẫn đang ở đây đấy, đừng có mất quy củ.”

Tất nhiên Đức phi nể mặt ta, lập tức ngậm miệng không nói nữa.

Nhưng Nguyệt Đáp ứng thì không, nàng ta lên tiếng: “Đồ cướp được mà cũng yên lòng yên dạ sử dụng.”

Mẹ kiếp, ngươi bất nhân thì đừng trách ta bất nghĩa.

“Dựa vào bản lĩnh mà cướp được thì đó là đồ của bổn cung rồi.” Ta cười nói: “Ngươi đã có thể đẻ được trứng thì vị trí này cũng không đến lượt bổn cung.”

“Dung Khanh Khanh!”

“Người đâu, Nguyệt đáp ứng phạm thượng, không hiểu quy củ trong cung, lập tức quỳ trước Phật Tổ một giờ, răn đe cảnh cáo.”

“Ngươi dám!”

“Ngươi xem bổn cung có dám hay không?” Ta tức quá mà cười.

Có phải mầy lần trước Đông Phương Nguyệt phát điên nên ngốc rồi không, đi cùng là thị vệ Hoàng đế ban cho, tất cả đều phải nghe theo lệnh của ta.

Lập tức có hai người đi tới, nói với Nguyệt Đáp ứng: “Đáp ứng, đắc tội rồi.” Cưỡng chế đưa nàng ta đi.

Ta quay đầu nói: “Đi thôi các vị.”

Còn lại đều là người của mình. Haiz, Hoàng hậu thường ngày không có địa vị.

“Để Triệu tướng quân chê cười rồi.”

“Hoàng hậu nương ngương rất thẳng tính, chuyện tốt.” Triệu tướng quân cẩn thận khen.

Chia phòng xong thì trời đã tối, vừa nghĩ đến mấy ngày tới chỉ có thể ăn chay, lòng ta không khỏi buồn thương.

Mẹ kiếp.

Nhớ mấy món ăn của Hoa phi quá.

Mặc dù tính tình nàng ấy hiền lành, ít nói, còn chẳng có cảm giác tồn tại hơn cả ta. Nhưng, đồ ăn nàng ấy nấu quả thực tuyệt vời.

Vì mới đăng cơ nên Hoàng đế vẫn chưa bắt đầu tuyển tú, thế nên hậu cung chỉ có năm người bọn ta.

Nguyệt Đáp ứng là tài nữ có tiếng ở Thượng Kinh nhưng lại suy bại thành thế này, quả thực là thổi phồng mà.

Hiền phi thích múa kiếm giương đao, Đức phi thích đánh bài, Hoa phi hiền lành không thích nói chuyện nhưng lại nấu ăn ngon.

Bốn người trong hậu cung, chỉ có ta là không tài nghệ gì.

Nước mắt rơi cả Giang Đông rồi các bà con bô lão ơi!

Ta gọi Châu Nhi, định ra ngoài đi dạo.

Đêm đó Hoàng thượng nói với ta: “Lần này tình hình nguy hiểm, Hoàng hậu, nàng lấy danh nghĩa cầu phúc đưa hậu cung đến chùa Hộ Quốc tránh đi. Trẫm gọi Triệu tướng quân về, bảo vệ mọi người trước.”

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容