[Zhihu] Có câu chuyện kinh dị nào nghe xong lạnh gáy không?

Cậu bạn nối khố của tôi chết rất thảm

.Lúc đó mấy đứa nhóc chúng tôi có tổng cộng 5 người, cùng chơi đùa trên đường ray xe lửa.

Chẳng biết lúc đó bị làm sao mà chân cậu ấy bị kẹt trên đường ray. Mới đầu chúng tôi cũng chẳng để ý đến, sau đó cậu ấy phát hiện làm thế nào cũng không thể tự rút chân ra khỏi đường ray, cậu ấy bắt đầu hoảng loạn và bật khóc.

Tôi là thằng lớn tuổi nhất nên có chủ kiến hơn, vì vậy tôi quát 2 thằng kia chạy thật nhanh đi tìm người lớn tới giúp. Sau đó tôi với thằng to con hơn còn lại cùng nhau dồn hết sức kéo chân cậu ấy ra.

Có lẽ 10 phút đã trôi qua, âm thanh của còi tàu vọng lại làm chúng tôi mất hết cả hồn vía. Tai tôi ù đi, trong lòng nghĩ thôi xong rồi, tôi còn nhớ đũng quần của mình ướt sũng. Cậu bé của tôi cũng đã nín khóc, cả người đứng ngốc ở đó, chết lặng đi.

Tôi phải tát một cái thật mạnh vào mặt thì cậu ấy mới phản ứng lại.

“Con mẹ nó, nhanh lên! Này!”

Thấy vậy, thằng kia cũng dùng sức lôi chân cậu ấy, hai thằng mặt đỏ gay kéo chân cậu ấy ra.

Thế nhưng tốc độ của con tàu rất nhanh, nhoáng cái đã nhìn thấy nó đang đi tới, đôi mắt của đầu tàu càng lúc càng phóng đại. (Note: đôi mắt là đèn tàu)

Lúc đó tôi chẳng quan tâm gì nữa, chỉ một lòng muốn cứu cậu ấy thoát ra thôi. Nhưng tôi phát hiện có điều gì đó không đúng!

Cậu bạn nối khố ấy không động đậy, tôi ngẩng đầu nhìn nó thấy nó cũng đang nhìn tôi.

Cậu ấy nhìn tôi, vô cùng nghiêm túc nói với tôi một câu: “Anh, thôi bỏ đi.”

Sau đó đẩy thật mạnh hai người chúng tôi ra. Hai giây sau, âm thanh con tàu ầm ầm chạy qua. Tôi ngồi trên mặt đất tận mắt chứng kiến cậu ấy bị tàu lửa cán nát, máu bắn phun vào không khí như sương. Trong chớp mắt người đã không còn nữa.

Cảnh tượng đó cả đời này tôi sẽ chẳng thể nào quên.

Sau đó thì tôi bị bệnh nặng, bố mẹ mang tôi rời xa nơi đó chuyển đến một chỗ ở mới. Họ sợ tôi bị ám ảnh tâm lý.

Sau này khi đã trưởng thành, có một lần tôi đi công tác tình cờ quay lại nơi năm xưa mình từng sống. Nơi này chẳng còn ai ở lại, những ngôi nhà đều bỏ hoang, có vẻ như chỗ này sẽ sớm bị phá bỏ. Mặc dù ngay đêm đó tôi phải vội vã ngồi xe buýt trở về, nhưng trong thâm tâm lại tràn ngập những kí ức lúc còn bé thơ. Vả lại nói không chừng nơi này lúc nào đó sẽ bị phá dỡ, nếu không nhìn cho thật kĩ, lần sau quay lại chỗ này đã không còn nữa rồi.

Vì thế tôi ù ù cạc cạc đi dạo vòng quanh, cũng chẳng hiểu là tại sao rõ ràng đây là nơi lúc nhỏ thường chơi đùa mà giờ tôi lại bị lạc đường. Tôi đi tới đi lui rồi dừng chân tại một ngôi nhà đặc biệt tồi tàn.

Lúc này, đột nhiên ở phía sau vang lên tiếng chó sủa.

Hồi nhỏ tôi từng bị chó cắn, từ đó trở đi đã có một bóng đen tâm lý rồi.

Nghe thấy tiếng chó sủa chân tôi đã bắt đầu mềm oặt ra, nghĩ cũng chẳng nghĩ lẹ lẹ chui vào trong nhà và đóng cửa lại. Đóng cửa cũng chẳng sao, nhưng đóng xong rồi mới phát hiện, căn nhà này không có đèn, bốn bề bóng tối bao quanh.

Không nghe thấy tiếng chó sủa nữa, tôi cũng bắt đầu bình tĩnh trở lại. Căn nhà này rất ảm đạm, còn hơi lạnh nữa nên tôi thấy sờ sợ, trong lòng thầm đếm đến 10, nghĩ đợi con chó đi xa thì sẽ ra ngoài.

1, 2, 3, 4, 5, 6… 10!

Ok, tôi nắm tay nắm cửa.

Mẹ nhà nó!

Lông tóc tôi đều dựng ngược hết lên rồi!

Cửa bị khoá!

Khoảnh khắc đó tôi cảm giác mình như bị một gáo nước lạnh dội từ đầu đến chân.

Bà nó nữa, chỗ này lâu lắm rồi không có người ở, trời thì tối om om. Nếu tôi mà bị nhốt ở đây thì thật đáng sợ.

Vật lộn với cánh cửa, thậm chí đá thật mạnh mấy phát nhưng nó vẫn chẳng xi nhê. Hết cách, tôi lấy điện thoại di động từ túi quần ra, dùng đèn điện thoại chiếu sáng căn nhà. Đây là phòng khách, bên cạnh là phòng ngủ.

Thôi đúng rồi! Đây là một ngôi nhà cấp 4, vậy chắc chắn sẽ có sân! Hay là tôi ra ngoài bằng cửa sau nhỉ?

Trong lòng tôi nghĩ thế, nên tôi cầm điện thoại lần theo ánh sáng tìm đường đi.

Càng ngày càng đi sâu vào trong.

Tôi đẩy cánh cửa của căn phòng gần ngay trước mắt. Cánh cửa đã bị mốc rất lâu rồi, mùi ẩm mốc làm mũi phát ngứa. Tôi đoán là trục cửa gỉ hết rồi, lúc đẩy cửa còn vang lên âm thanh kẽo kẹt. Sau khi mở cửa, tôi bước vào, lấy điện thoại quét tứ phía, phát hiện ra đây là một phòng ngủ.

Cũng chẳng biết sự tò mò chết tiệt từ đâu ra thôi thúc tôi đi về phía giường ngủ.

Có một cái bàn bên cạnh giường, trên mặt bàn có thứ gì đó, tôi cầm điện thoại soi một chút. Tấm ảnh xém tí nữa làm tôi sợ chết!

Trong ảnh là một cậu bé. Cậu bé này chính là người bạn thời thơ ấu đã bị tàu hoả đâm của tôi.

Cậu ấy chết ngay trước mặt tôi!

Tức khắc các mạch máu trong người tôi đông lại, chân không nhúc nhích, cả người cứng ngắc không động đậy được.

Cũng không rõ qua bao lâu, một dòng máu dâng lên trong tim. Tôi hoàn hồn lại, trong lòng chỉ có một ý nghĩ duy nhất, chạy!

Đúng lúc đó tôi phát hiện tôi sợ són đái rồi, lớn đầu rồi mà còn tè ra quần, đây là lần thứ hai rồi đấy.

Đương nhiên tôi cũng chẳng quan tâm nhiều như thế, xoay người lại liền chạy đi.

Đột nhiên tôi nghe thấy một tiếng rầm, cũng chẳng biết mình vấp phải cái thứ khỉ gì. Tôi ngã sõng soài trên đất, điện thoại bị rơi khéo thế nào lại văng vào gầm giường. Đó là khoảng thời gian gần nhất tôi sợ chết khiếp. Trong một khu phố bỏ hoang, tôi bị nhốt trong một căn phòng tồi tàn không có ai sống. Hơn nữa, căn phòng này chẳng phải của ai khác mà là phòng của cậu bạn nối khố lúc nhỏ chết trên đường ray xe lửa của mình. Còn tôi muốn chạy thoát nhưng không biết vấp phải cái gì ngã chổng vó xuống đất.

Bên ngoài trời tối đen, nguồn sáng duy nhất trên tay là chiếc điện thoại nay đã bị quăng vào gầm giường. Tôi có nên lấy nó không đây?

Không lấy? Nếu không lấy thì tôi sẽ chẳng nhìn thấy gì, chắc chắn không thể ra ngoài được.

Lấy? Căn phòng này kì kì quái quái, ai mà biết dưới gầm giường có cái gì? Tôi thấy suốt trong mấy bộ phim kinh dị rồi.

Trong lúc tôi đang do dự thì má nó, điện thoại đổ chuông.

Giờ này người gọi cho tôi chẳng có ai khác ngoài boss, đúng là chạy trời không khỏi nắng.

Boss một lãnh đạo IQ thấp, đã không có năng lực tính khí còn hay thất thường. Hết cách rồi, tôi không thể tự đập vỡ bát cơm của mình được. Đói chết hay sợ chết thì cũng đều là chết cả thôi, mà đặt lên bàn cân thì boss còn đáng sợ hơn chút đỉnh.

Vì lẽ đó tôi nghiến răng, để giữ bản thân tỉnh táo tôi còn tát một cái thật mạnh vào mặt mình. Sau khi hít một hơi thật sâu, tôi bắt đầu lần sờ đặt tay xuống gầm giường. Lúc đó tôi nhắm nghiền mắt, lòng nghĩ, má nhà nó, kệ mẹ dưới gầm giường cậu có cái gì, tôi nhắm mắt là hết nhìn thấy cậu, cậu doạ tôi kiểu gì nào?

Sau một hồi mò mẫm tôi cũng sờ được điện thoại, nhưng thật không may khi tôi lấy nó ra thì điện thạob đã cúp máy rồi. Haizzz, thế này thì không tránh được việc bị mắng rồi, thôi bỏ đi, đợi ra ngoài rồi giải thích với boss sau vậy.

Vừa chuẩn bị đứng dậy, tôi thấy trên điện thoại hình như dán cái gì đó. Lật điện thoại lên, trên đó có một bức ảnh.

Tấm ảnh này rất quen thuộc, chết tôi cũng không quên được.

Đây là một trong những bức ảnh quý giá nhất mà chúng tôi chụp năm đó.

Năm đó tấm ảnh này là tôi chụp. Nhưng vì tôi và cậu bạn đã chết thảm đó đánh nhau một trận, làm cậu ấy khóc. Tôi sợ cậu ấy về nhà mách bố mẹ nên đã tặng cậu ấy bức ảnh này.

Khi nhìn thấy tấm ảnh này, tôi hiểu ra hết rồi. Chuyện tôi bước vào căn phòng này không phải là ngoài ý muốn.

Tiếng chó sủa, cảnh cửa bị khoá, còn cả tấm ảnh này nữa.

Đây là nơi oán hận.

Tôi nghĩ cả đời này mình thẳng thắn, cũng đã làm qua chuyện mất lòng nào đâu, không ngờ tới lại gặp phải loại chuyện này. Không bằng dừng lại, mỗi tháng được vài nghìn tệ, còn phải nghe boss la rầy, ngày tháng như vậy còn không bằng chết đi.

Nghĩ đến đây tôi không thấy sợ nữa. Cũng chẳng phải vấn đề gì to tát, chết thì chết thôi, dù sao mạng sống cũng không tốt như thế, cậu muốn thì cho cậu thôi. Tôi nghĩ thế.

“Năm đó, không phải anh đẩy cậu vào đường ray, là tự cậu không cẩn thận. Sao cậu lại đổ lỗi lên đầu anh?”

“Cậu cái thằng chết tiệt này, chơi không nổi thì đừng có chơi, tự mình mắc kẹt còn trách anh nữa.”

“Từ nhỏ cậu đã hay mít ướt, anh biết lúc đánh nhau phải dỗ ngọt để ngăn cậu khóc. Cuối cùng hại anh đưa bức ảnh cho cậu, về nhà bị bố đánh cho một trận.”

“Cậu cái đồ chó chết đùa ác ý, muốn đánh muốn giết gì thì tới đi. Một ngày là anh cậu thì cả đời này là anh cậu, ông đây sợ cậu đấy à?! Tới đây! Tới đi! Cậu cái thứ âm hồn này!”

Thế nhưng, dù tôi có hét lớn thế nào vẫn không có tiếng đáp lại, cũng chẳng có thứ gì lao ra. Toàn bộ căn phòng bị bóng tối bao trùm, không có bất cứ tiếng động nào, cũng không có gì bất thường. Thời gian trôi qua từng chút từng chút một, tôi có chút hoài nghi.

“Vậy nếu hôm nay không có chuyện gì thì anh té nha?”

Qua nửa đêm vẫn không có tiếng trả lời.

“Nói thật đó, anh đi thật nhé!”

Vẫn không có tiếng đáp lại!

Tôi bắt đầu bước từng bước nhỏ một đi đến cửa lớn.

Hít một hơi thật sâu, đẩy cửa ra.

Chỉ một tiếng kẽo kẹt cánh cửa thế mà mở ra rồi kìa?

Tôi đứng sững lại đó một lúc, đương nhiên cũng không mất nhiều thời gian trước khi tôi vội vội vàng vàng sấp ngửa chạy vọt ra ngoài, một đường chạy khỏi nơi kinh dị này.

Tôi không ngoảnh lại cho đến khi nhìn thấy phố ăn đêm, lúc đó mới thở phào một hơi.

Nhìn lại nơi tồi tàn kia, đêm tối đến mức tôi không nhìn rõ được thứ gì.

Có thể là do tôi nghĩ nhiều, cánh cửa đó nhất định là để lâu quá nên mới bị kẹt thôi. Có lẽ là tôi tự mình doạ mình, tôi lắc đầu cười, cảm thấy bản thân có chút tự giễu.

Đúng lúc này một cuộc gọi đến, vẫn là boss xui xẻo đó. Haizz, tôi nhanh chóng nhấc máy muốn giải thích chuyện vừa xảy ra. Nhưng trước khi tôi mở miệng, boss đã nói: “Aizz, thỏ nhỏ cậu doạ chết tôi rồi!! Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi!!!”

“Dạ? Boss, xảy ra chuyện gì ạ?”.

“Cậu không biết à? Hôm nay chuyến xe buýt lao xuống nước! Tất cả đều chết, không một ai sống sót!”

“Vl, đáng sợ như thế cơ ạ?”

“Thôi đừng nói nhiều nữa, tháng này anh tăng lương cho chú. Chú nghỉ ngơi vài ngày đi, doạ chết tôi luôn rồi!”

Sau đó boss cúp máy.

Tôi bỏ điện thoại xuống, thầm cảm ơn ngôi nhà mình bị mắc kẹt nên để lỡ chuyến xe buýt. Nếu không cái mạng này đã không còn rồi.

Đột nhiên, tôi dường như nhận ra cái gì đó.

Tôi cầm điện thoại xoay nó lại. Bức ảnh vẫn còn ở đó. Đó là bức ảnh tôi chụp cùng cậu bạn thời thơ ấu.

Tôi nhìn về nơi tồi tàn kia, nơi chỉ toàn một màu đen u ám, tâm tình hơi phức tạp.

“Người anh em, cảm ơn cậu, anh sẽ sống thật tốt.”

Bên cạnh mọi người đi lại tấp nập, tôi lại nhìn về nơi không một bóng người.

Nếu bạn thấy bài viết hữu ích đừng quên dành tặng tác giả 1 like nhé ^^!

Bài viết đã được bảo vệ bản quyền bởi:

Content Protection by DMCA.com
Group: Chia sẻ tin tức Weibo24h

Group chia sẻ tin tức Wibo24h

Admin: Trần Ngọc Duy

Trang Facebook của admin

Group: Hội Tự Apply học bổng Trung Quốc

Group chia sẻ, hướng dẫn, hỗ trợ tự Apply học bổng Trung Quốc

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容