Bài nhạc nào đã cứu rỗi lúc bạn tuyệt vọng nhất.

”我曾经拥有着一切

Tất cả những gì tôi đã từng sở hữu

转眼都飘散如烟

Chớp mắt đã tan thành mây khói

我曾经失落 失望

Tôi đã từng lạc lối, thất vọng

失掉所有方向

Đánh mất tất cả mọi phương hướng

直到看见平凡才是唯一的答案

Đến khi nhìn thấy bình dị mới là câu trả lời duy nhất

                            Con Đường Bình Phàm / 平凡之路 – Hoa Thần Vũ”

   Lời bài hát này cũng giống như số phận tôi vậy. Lúc tôi có mọi thứ trong tay, mọi người nhìn tôi với ánh mắt ngưỡng mộ, ai cũng lấy lòng tôi cả. Đến những người bạn xa lạ, bà con xa cũng đến nhờ vã, lúc đó có nhiều tiền và quan hệ mà thậm chí có lúc tôi còn hơi ngông nghênh. Luôn có những bữa tiệc thâu đêm với bạn bè, đối tác số lần ăn cơm ở nhà dần thưa thớt.

  Đến khi tôi mất tất cả vì tin vào những lời đầu tư sinh lãi. Mặc dù là dân kinh doanh nhưng không thoát khỏi sự tham lam của tiền bạc, tôi mạo hiểm để rồi nhận lấy kết đắng. Một món nợ khổng lồ.
Tôi giấu hết tất cả mọi người, đến cả người vợ bên gối tôi cũng không muốn kể, cô ấy hi sinh vì tôi nhiều rồi không muốn cô ấy lo lắng thêm nữa. Lúc đó không biết phải làm thế nào với món nợ to đó, tôi tìm đến bạn bè và những người vay tiền tôi trước kia. Những tưởng họ sẽ nương tay ra cứu vớt thì họ chả thèm nói câu nào đã tắt máy, chỉ có một số ít chịu giúp đỡ, nhưng với số tiền ít ỏi đó thì cũng không làm được gì cả.

   Tôi phải làm nhiều việc một ngày từ những việc nặng, vốn một đứa ăn sống sung sướng từ nhỏ thì tôi cũng không trụ được bao lâu.
Bọn đòi nợ ngày nào cũng đến tìm tôi, họ đứng trước cổng tiểu khu, họ phá nhà và dọa nạt vợ tôi. Mọi chuyện cứ tồi tệ đến ngõ cụt, chỉ có chết đi thì mới có đường rút thôi.

Lúc đang ngồi bên đường suy nghĩ, thì có cậu bé theo mẹ dọn vệ sinh đường phố cho tôi một phần cơm “chú ơi, con thấy chú ngồi đây lâu rồi mà không nói chuyện hay làm gì cả” “chú ăn cơm đi, lúc nảy mẹ cháu được tặng thêm phần cơm”. Không đợi câu trả lời mà cậu bé đã để phần cơm lại và đi. Tôi nhìn phần cơm ấy mà nước mắt tôi rơi, lần đầu tiên tôi rơi nước mắt.

   Khi cô ấy biết chuyện cũng không trách móc gì cả, cô ấy chủ động đề nghị bán nhà để trả nợ. Nếu bán nhà thì sẽ trả được một phần nợ lớn, nhưng buộc phải chuyển về quê sinh sống.

Bố mẹ tôi mất sớm nên nhà thờ ở quê không được thường xuyên quét dọn lắm.
Khi giải quyết xong thủ tục bán nhà thì tôi đưa vợ về căn nhà ở quê, tuy nhỏ nhưng vẫn có chỗ dung thân.
Tôi hằng ngày vẫn đi làm thêm tới tối mới về, cô ấy ở đây chưa được lâu nên tôi khuyên ở nhà, tìm hiểu đường trước rồi hãy đi làm sau. Mỗi tối về nhà đều có cơm nước dọn sẵn, tuy là bữa ăn đơn sơ nhưng vẫn ấm ấp. Khi chủ nhật được nghỉ làm thì tôi ra sau vườn hít không khí thì thấy cả một vườn rau nảy mầm, nhiều cây ăn quả, sau khi hỏi ra thì mới biết là vợ trồng lúc rảnh để tiết kiệm ít tiền. Bây giời tôi mới nhìn kỹ vợ mình, cô ấy đã già đi trông thấy, không còn mặc trên mình những bộ quần áo đắt tiền, không đeo nhiều trang sức nữa rồi.

   Những khi bình dị mới là hạn phúc thật sự, sự hào nhoáng chỉ là cái chớp mắt thôi, ẩn sau trong nó chỉ có bình dị. Những bữa cơm chiều với vợ và nghe cô ấy tâm sự về nhiều chuyện thì tôi mới nhận ra lâu nay tôi bỏ quên một thứ rất gần mình. Tôi cần đối xử tốt với cô ấy hơn, tôi sẽ cố gắng trả hết nợ và cho vợ một cuộc sống tốt đẹp.

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容