Người bạn tưởng là tri kỷ nhưng hóa ra cũng thành người xa lạ (Phần 1)

Người dịch: Vạn Hoa Bài dịch thuộc quyền sở hữu của dịch giả và vui lòng không tự ý repost.

Note: Người dịch đã lượt bỏ một số chi tiết để phù hợp với người đọc.


   Còn nhớ khoảng khắc lần đầu tiên gặp mặt ấy sau từng ấy năm thì chúng tôi cũng không còn là bạn bè thân thiết nữa rồi mọi thứ cứ tưởng như vừa mới qua thôi quen mà lạ. Lần họp lớp gần nhất giữa chúng tôi cũng không có câu chào hỏi nào, một nụ cười xã giao cũng không nốt còn xa lạ hơn cả người lạ.
Có những thứ phải mất đi rồi thì còn người ta mới tiếc nuối, nhưng có những thứ buộc phải mất đi mới làm ta trưởng thành.
   Vào một ngày trời mưa gió, đường thì đang tu bổ lại, những chú công nhân đang đổ từng xe đất lên mặt đường loang lổ, lớp đất nhão làm trơn trượt nhiều người đi qua. Tôi đang ngồi trong nhà thì bị mẹ kêu đi mua chai giấm về ăn sủi cảo
” bước ra trước của tiệm dì hai mua cho mẹ chai dấm”
mặt dù không tình nguyện lắm nhưng tôi vẫn phải đi ” đường khó đi lắm hay thay bằng tương đi” vừa đi ra cửa tôi vừa nói.
Bước ra cổng thì thấy một người bị ngã xe đạp đứng lên có vẻ khó khăn, không biết đây là trường hợp thứ mấy rồi.
Tôi vội chạy tới kéo người đó lên ” bạn gì ơi có sao không”
trên mặt bạn lúc đó tuy dính đầy bùn đất nhưng vẫn tươi cười cảm ơn ” mình không sao cảm ơn bạn nhiều”.
Chính khoảng khắc đó tôi nghĩ chúng ta thật có duyên gặp được nhau, nhưng tôi chưa kịp hỏi tên thì bạn lại đi mất hút.
   Sau này khi vào cao trung thì thật trùng hợp bạn học chung lớp với mình và ngồi chung bàn, mình nghĩ đây là duyên phận.
Mình biết được tên bạn là Nhược Huy, thì ra tên giống với nhân vật phim mà mình đang xem, mình rất thích nhân vật đó, nhưng nhân vật đó có số phận thật bi thương, mong bạn sẽ sống một đời vui vẻ.
Vào hôm trực nhật lớp, mình có chuyện phải đến trể, bạn đã thay mình làm hết mọi việc mà không phàn nàn lại còn vui vẻ hỏi thăm mình đủ thứ, bắt đầu từ đó bạn với mình kết bạn chân chính với nhau.
Lúc đó tôi và bạn thân thiết đi đâu cũng có nhau, làm gì cũng có phần của hai đứa,chuyện gì cũng chia sẽ với nhau, bạn bè thầy cô trêu là ”họ hàng thân thiết à”.

   Là con gái với nhau mọi bí mật tôi đều kể với bạn, bạn còn hiểu rõ tôi thích ăn thứ gì, bị dị ứng thứ gì hơn là những người bạn chơi nhiêu năm.
Sau mấy năm chơi chung với nhau tôi cứ ngỡ bạn là tri kỷ, nhưng thật chất chỉ mình tôi ảo tưởng ra một tình bạn đẹp. Nhưng dần dần mọi chuyện diễn ra tồi tệ hơn, từ những việc nhỏ tích tụ dần mà rạn nứt.
Trong tiết kiểm tra Nhược Huy nói ” cho mình xem bài làm với, mình chưa học gì cả”
Tôi thì thấy bình thường đưa bài cho bạn chép, số lần cứ dần tăng lên. Không phải là tôi ghen tức với bạn nhưng mà lần nào cũng thế, tới bài làm mà tôi không biết, tôi quay qua hỏi
” cho mình chép bài với câu này khó quá”
nhưng mà cô ấy trả lời tôi một câu ” mình không biết làm” và tay thì lấy giấy trắng che bài lại.
Đến khi phát bài ra thì cô ấy tròn 100 điểm, lạ thật không biết làm mà 100 điểm. Đây là lần duy nhất tôi hỏi bài cô ấy và cũng là làm cuối cùng, mọi chuyện điều diễn ra bình thường như chưa hề có chuyện gì xẩy ra.

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容