Niền vui và tổn thương sẽ giúp bạn vững mạnh hơn

    Điều vui nhất mà bạn gặp phải là gì?

1.Tôi từng có một lớp học thêm ở trường trung học vào buổi sáng. Kế bên trường tôi là một khuôn viên trường tiểu học vô cùng xinh đẹp. Bình thường tôi chỉ đến nơi này khi có tiết học, cũng không quan sát nhiều lắm. Hôm đó do có ca trực nhật nên tôi đến sớm hơn mọi hôm, sau khi hoàn thành công việc thì tôi đi đến bên cạnh cửa sổ nhìn xuống trường tiểu học. Bạn biết tôi thấy gì không? Cái tôi nhìn được là bản thân tôi của nhiều năm về trước. Các bạn nhỏ được phụ huynh đưa đến cổng trường, từ từ dắt vào đưa tay cho cô giáo, trong đó có nhiều em bật khóc đòi mẹ, níu máo chạy về phía cổng. Tôi bỗng dưng vô thức mà bậc cười, cuộc đời có mấy khi trở về tuổi trẻ hồn nhiên ngây thơ.

2. Hôm sinh nhật tôi, khi mọi thứ đã tàn cuộc nhưng người bố của tôi vẫn chưa về để đón sinh nhật cùng gia đình. Đã qua nhiều phút lòng tôi trở nên càng lo lắng hơn, gọi cho bố hơn chục cuộc điện thoại nhưng vẫn không có kết quả tôi như ngồi trên đống lửa vậy. Ấy vậy mà khi bố tui mở cửa bước vào trên tay là hộp mì trường thọ của quán ăn nổi tiếng, quán đó rất xa nhà và phải đặt trước mới có. Lúc đó nước mắt tôi rơi rồi khi nhìn vào bờ vai bị ướt vì tuyết rơi.

3. Nhặt được một chú chó bị bỏ rơi, đó là quyết định đúng đắn nhất. Bây giờ nó không còn là chú chó bị vứt bỏ không ai cần, nó là người bạn tâm giao của tôi. Ngày tôi gặp nó như một cái duyên tôi sẽ chăm sóc nó cẩn thận hơn, cho ẻm một tình yêu thương mới.

4. Là được gặp idol ngoài đời rồi, hàng thực giá thực luôn. Suốt ngày đó tâm trạng cứ lân lân, phấn khởi lắm làm việc cũng năng xuất hơn còn được quản lý khen ngợi nữa.

    Điều tổn thương nhất những người xung quanh vô tình làm với bạn

1. Hồi nhỏ tôi rất nghịch ngợm, thường xuyên phá phách bị hàng xóm phàn nàn, họ luôn nói lại những chuyện hay mà tôi gây ra. Chính mỗi lần như vậy tôi điều bị mẹ đánh đập rất đâu. Mỗi lần như vậy bố tôi chỉ biết đứng nhìn rồi lắc đầu. Nhưng mà hôm đó mẹ tôi ra tay nặng quá kiến bố tôi rất tức giận. Ông xuống bếp lấy con dao hùng hổ đi lên đặt mạnh xuống bàn ăn, bàn ăn nghiêng xuống làm thức ăn rơi vã tùm lum và bàn cũng bị mứt một bên. Mẹ tôi vô cùng hoảng sợ còn bố thì bảo tôi lên phòng đi. Lên đến phòng thì tôi cười thầm nghĩ ” sau này chắc chắn mẹ sẽ không đánh tôi nữa, hôm nay bố tôi ngầu quá, quá tuyệt luôn. Khi tay đang hướng nắm cửa thì bố tôi bỗng nói “nếu còn đánh nó nữa thì tôi sẽ tống cổ nó ra khỏi nhà cho nó đi bụi đời chừa cái thói hư hỏng”. Tôi cứ nghĩ rốt cuộc cũng có người hiểu mình nhân nhựng mình nhưng bây giờ thì không còn nữa, tôi ra đời chỉ là tai nạn thôi. Đóng cửa phòng lại nước mắt tôi bỗng rơi, từ này tôi sẽ an phận thủ thường mà sống.

2. Hôm nay là ngày mở quán bán đồ ăn đầu tiên của tôi, quả thực tôi có phần háo hức chờ đợi thành quả có một người thành niên đến hỏi
” hôm này ông chủ làm bao nhiêu bánh đủ 200 cái không”
Không có bây giời chỉ còn 50 cái thôi
Vậy thôi bữa sau tôi đến”
Vẫn là anh ta hôm sau đến vẫn hỏi ” hôm nay có 200 bánh không”
Ngày đầu bán nên tôi không dám làm nhiều mà anh ta hỏi hai lần rồi, hẹn lần sau đến mua tiếp.
Vẫn là ngày thứ ba anh ta vẫn đến
” hôm nay có đủ 200 cái bánh không
Có đủ
Lấy tôi 3 cái bánh”
Lúc đó tôi tuyệt vọng lắm làm sao mà tôi có thể bán số bánh còn lại chứ, nhân sinh đúng đau thương.

3. ” Con nghĩ học đi, để tiền giành cho em con đi học” câu nói đó trả giá bằng cả tương lai của tôi. Tại sao họ lại bắt tôi nghĩ học chứ, họ để tiền mua xe mua nhà cho nó mà không thèm tiêu sài trên người tôi dù chỉ một đồng chứ.

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容