[Zhihu] Truyện ngắn: Tôi quên mất lý do mình tự sát (Phần 5/15)

5. Người thầm mến (1)

Người sau khi chết sẽ không có giấc mơ, không buồn ngủ, không thấy lạnh, cũng không ngửi được mùi hương. Bốn phía đều yên tĩnh giống nhau, không có một mống người nào. Ký túc xá đằng xa kia đã tắt đèn từ sớm, xung quanh một mảnh tối đen như mực.

Tôi nằm trên chiếc ghế dài ở sân thể dục đưa mắt lên ngắm nhìn bầu trời đầy sao. Lần đầu tiên hôn Viên Lễ, trời đêm mùa hạ cũng nhiều sao thế này. Tôi nhẹ nhàng ôm lấy bờ vai cô ấy, cúi đầu hôn lên đôi môi ngọt ngào của cô. Đôi mắt cô ấy sáng ngời như bầu trời đêm, không, so với những vì sao lấp lánh trên bầu trời còn xinh đẹp hơn, mê người hơn. Tại thời điểm đó, tôi tin rằng tình yêu của chúng tôi là thật. Nhưng sự thật thì sao, cuối cùng chỉ có mình tôi tin điều đó là thật mà thôi.

Tôi giơ tay với lên bầu trời đầy sao trước mắt rồi nhẹ nhàng nắm chặt lại, tất cả đều là hư vô. Tôi buông tay xuống, Tiền Tiểu Đạo từ đâu chui ra xuất hiện ngay trước mặt làm tôi hết hồn.

“Nửa đêm nửa hôm cậu chạy đến trường làm gì?” Chẳng lẽ cậu ta lo tôi nằm đây một mình đêm khuya tịch mịch nên cố tình đến để bầu bạn à?

Tiền Tiểu Đạo ngồi xuống bên cạnh tôi thở hổn hển, chắc là cậu ta vừa mới chạy. Tôi kiên nhẫn chờ cậu ta lấy lại sức lực.

Cậu ta nói: “Em quay lại lấy cặp sách.”

Ê, tôi có thể cho nó một chưởng chết luôn không????

“Điều tra được gì chưa?”

“Vẫn chưa.” Tiền Tiểu Đạo nhanh mồm nhanh miệng trả lời.

“Viên Lễ…”

“Chị ấy tan học cái là về nhà luôn, sắp đối mặt với kì thi đại học rồi nên nhất định là áp lực rất lớn.” Tiền Tiểu Đạo ngắt lời tôi.

Cả năm học Viên Lễ đều xếp hạng thứ nhất thứ nhì, nhắm mắt cũng vào được một trường đại học tốt, làm quái gì có áp lực chứ.

“Không có việc gì nữa thì em về trước nhé, ngày mai còn phải đi học sớm.” Tiền Tiểu Đạo dè dặt nói

“Cút đi!” Tôi mất kiên nhẫn phất tay đuổi cậu ta.

Dù gì thì tôi chết cũng chết rồi, ván đã đóng thuyền, đến chết ông trời cũng không chịu giúp tôi nữa hay sao. Chỉ còn một cách, đó là đi…

“Anh muốn đến kí túc xã nữ?” Tiền Tiểu Đạo thấy tôi đi về phía kí túc xá nữ vội vàng tẽn tò phía sau tôi hô to gọi nhỏ.

“Thế này là không có liêm sỉ.”

“Liêm sỉ là thứ chỉ có người sống cần, người chết không cần.” Tôi nhếch môi cười khẩy: “Anh mày chết rồi mà, bạn học Tiền Tiểu Đạo.”

Thành ma thì phúc lợi lớn nhất là gì? Chẳng phải không cần ngại ngùng vào nhà tắm kí túc xá nữ nhìn cho đã con mắt à? Chuyện tốt thế này ai mà muốn bỏ qua?

“Chờ một chút.” Tiền Tiểu Đạo cuống quít chắn trước mặt tôi, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, rút điện thoại từ trong túi ra chần chừ cả nửa ngày mới giơ nó lên trước mặt tôi: “Em không về nhà, em ở lại cùng anh. Anh xem tạm mấy cái video trong máy em đi, em giơ cho anh xem.”

Trong điện thoại truyền ra tiếng kêu rên ư ư a a , tôi cố nén xúc động muốn đánh cậu ta một trận, hít một hơi thật sâu rồi nói: “Anh mày muốn xem bóng đá.”

“Nhưng bây giờ không phát trực tiếp trận nào cả, cup Nhà vua phải nửa tháng sau mới khai mạc.” Tiền Tiểu Đạo khó xử gãi đầu.

“Không cần cậu nói ông cũng biết!” Mấy hôm trước ngày tự tử tôi còn hưng phấn cùng anh em bàn xem đến lúc đó nên đến quảng trường quốc tế xem hay vào quán bar xem cơ mà. Viên Lễ còn mắng tôi không có tương lai, sắp thi đại học rồi mà không thấy tôi khẩn trương, lo lắng chú tâm học hành. Tôi cười nói với cô ấy, trên đời này chuyện làm cho anh khẩn trương chỉ có lúc xem bóng đá thôi. Haizz, thế mà tôi lại không đợi được đến giải châu Âu.

“Đến lúc đó, đêm nào em cũng sẽ xem trực tiếp với anh.” Tiền Tiểu Đại giơ tay lên móc ngoéo cười cười: “Nếu xem trong điện thoại không đủ gay cấn, em sẽ mang bản tường thuật ra đây. Vì thế anh không được buồn đâu nhé.”

Hừ, đúng là loài người ngu xuẩn.

“Con mắt nào của cậu thấy anh buồn thế?” Tôi hừ lạnh: “Việc quan trọng hơn cả cup nhà vua là cậu mau mau tìm ra lý do tôi tự tử đi thì hơn.”

Tiền Tiểu Đạo không nhúc nhích, cúi đầu nhìn mũi chân của mình, rất lâu sau cậu ta mới mở miệng: “Tại sao… anh lại chắc chắn là mình tự tử?”

Tôi sửng sốt.

“Thành tích của em kém, đường tình duyên cũng chẳng ra sao, từ nhỏ đến lớn chưa từng có một người bạn nào. Có một lần em bị thằng cùng lớp trộm nhật kí, còn đem những gì tôi viết cho Mộ Dung Tuyền đọc lớn cho mọi người cùng nghe. Đối với Mộ Dung Tuyền mà nói, bị loại người như em thích là một sự sỉ nhục lớn, nên từ đó về sau, theo lệnh của cậu ấy, bạn bè trong lớp đều xa lánh em.” Tiền Tiểu Đạo thấp giọng nói: “Đối mặt với những chuyện tồi tệ như thế, nhưng trước nay em cũng chưa từng nghĩ đến chuyện tự tử.”

Cậu ta ngẩng đầng nhìn thẳng vào mắt tôi: “Có thật là anh tự tử không?”

Tôi đã quên rất nhiều chuyện, nhưng ngày đứng trên sân thượng, tôi khẳng định là tôi tự mình nhảy xuống. Chỉ có duy nhất chuyện này là khắc sâu trong tâm trí tôi, muốn quên cũng không quên được.

“Có phải cậu tra ra được gì rồi không?” Tôi hỏi.

Tiền Tiểu Đạo ấp úng đáp: “Không có gì hết.”

Tôi lại ngẩng đầu nhìn sao trên bầu trời: “Anh đã quên tất cả những chuyện khiến anh buồn, trong đầu chỉ còn những ký ức tốt đẹp thôi, ngay cả một chuyện bi thương cũng không có.” Mà nhiệm vụ của Tiền Tiểu Đạo chính là phải tìm ra những chuyện mà tôi đã quên, bị chôn sâu trong góc tối.

“Như vậy… rất tốt mà.” Tiền Tiểu Đạo lí nhí nói: “Rất tốt.”

Tôi trừng mắt liếc xéo cậu ta: “Anh mày muốn làm cho rõ, chuyện làm ông phải đi đến bước đường tự tử này, rốt cuộc là chuyện gì.”

Sáng sớm hôm sau, Tiền Tiểu Đạo ngủ say như chết trên ghế, những học sinh đi qua cậu ta đều che miệng cười trộm. Ngay lúc tôi định đánh thức cậu ta dậy thì nước từ đâu dội thẳng vào đầu Tiền Tiểu Đạo. Mộ Dung Tuyền một tay cầm thau nước đứng một bên chống nạnh nhìn Tiền Tiểu Đạo đang giật mình ngồi dậy: “Nhìn cậu như này, chắc là đêm qua không về nhà đúng không?” Mộ Dung Tuyền ghé sát vào cậu ta nhẹ giọng nói: “Cho nên tớ tắm miễn phí cho cậu luôn đấy, khỏi cần cảm ơn.” Đám người xung quanh vây lại xem trò vui cũng được một trận cười vang.

“Phản kháng lại cho anh.” Tôi nhìn nước trên đầu Tiền Tiểu Đạo nói. Còn cậu ta vẫn không nhúc nhích, chẳng có động tĩnh gì.

“Nếu cậu thật sự thích cô ta, muốn tiến tới với cô ta, thì ngay bây giờ phản kháng cho anh.” Tôi cao giọng hét: “Chẳng có cô gái nào thích một thằng nhát như thỏ đế đâu!”

Tiền Tiểu Đạo bất lực nhìn tôi, thân thể ướt sũng hơi run rẩy. Mà Mộ Dung Tuyền và một đám người kia đã nghênh ngang định rời đi. Tôi chỉ hận rèn sắt không thành thép xoay người đuổi theo, đi đến bên đám người Mộ Dung Tuyền. Một cô gái đi cạnh cô ta nói: “Tiểu Tuyền, cậu như vậy có độc ác quá không?”

Một cô khác cười khẩy: “Ai bảo cậu ta có ý với Tiểu Tuyền!”

“Với lại, Tiền Tiểu Đạo kia làm sao mà so được với đàn anh Giang Dương.”

Mộ Dung Tuyền chợt dừng bước, giận tái mặt nhìn người vừa thốt ra hai chữ Giang Dương, lạnh lùng nói: “Ai cho cậu nhắc đến anh ấy?”

Tôi nhìn chằm chằm Mộ Dung Tuyền, đầu rất nhanh nảy số, sau đó đột nhiên bừng tình ra. Thể nào lúc ở phòng dụng cụ thấy cô ta quen mắt thế, hóa ra lại chính là “cái đuôi” ngày nào. Lúc trước cô ta lúc nào cũng rình đi theo tôi, kẹp tóc ngày hôm qua nhất định phải khác kẹp tóc ngày hôm nay. Tôi còn bị bạn bè trêu là tôi vớ được một em gái bám đuôi. Còn tôi lại chưa bao giờ để cô ta vào mắt, còn nghĩ cô ta chỉ là mê trai mà thôi.

Nếu lúc nào tình cờ quay đầu lại nhìn thấy cô ta, tôi cùng lắm là nhăn mặt nhíu mày, nghĩ xem mình nên làm gì để cắt đuôi cô ta, thậm chí đến khuôn mặt cô ta tôi còn không nhớ rõ. Tôi chậc lưỡi, quay đầu lại liền nhìn thấy Tiền Tiểu Đạo của tôi đang hớt hải đuổi theo, vẻ mặt ngốc nghếch đứng sau Mộ Dung Tuyền.

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容