[Zhihu] Truyện ngắn: Tôi quên mất lý do mình tự sát (Phần 4/15)

4. Người bất hạnh

Ánh nắng ban mai xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào mặt tôi, tôi mơ màng nhíu mắt tỉnh dậy. Tôi thấy Giang Dương đứng bên cửa sổ, tôi chỉ nhìn thấy được bóng lưng của anh. Từng vạt nắng chiếu xuống càng làm cho thân hình anh trở nên trong suốt, giống như không khí có màu sắc vậy, mà chỉ có tôi mới có thể nhìn thấy. Tôi nín thở nhìn đến không rời nổi mắt, mãi cho đến khi anh quay đầu lại, không kiên nhẫn lườm tôi một cái: “Anh thấy bên ngoài có người đến rồi, mau chạy ra gõ cửa đi.”

Tôi hoàn hồn, vội vàng đứng dậy chạy ra gõ cửa: “Xin hỏi bên ngoài có người không?”

“Có phải Tiền Tiểu Đạo đó không?” Một cô gái nhìn vào từ cửa sổ nói.

Cô ấy là Mộ Dung Tuyền, lớp trưởng lớp tôi. Hôm nay cô ấy kẹp một chiếc kẹp tóc màu hồng, ánh nắng chiếu trên gương mặt bầu bĩnh làm cho làn da càng thêm trắng nõn.

“Là tớ.” Tôi thấp giọng đáp.

Mộ Dung Tuyền kinh ngạc: “Cậu có thể ngồi trong này ngây ngốc suốt một đêm?”

“Ừ.”

“Này, tớ ra lệnh cho cậu, trong vòng nửa tiếng phải thả cậu ấy ra ngoài.” Cô ấy tức giận nhìn phía một cậu bạn rống lên.

“Tối hôm qua đá cầu muộn quá nên tớ quên thôi mà, gì mà căng.” Cậu ta trả lời

“Lý do lý trấu vừa thôi, mở cửa ra nhanh lên.”

Mộ Dung Tuyền chính là cháu gái của thầy hiệu trưởng, lại rất xinh đẹp nên mấy thằng con trai trong lớp đều nghe lời cô ấy. Cô ấy ra lệnh cho họ nhốt tôi vào phòng dụng cụ, họ sẽ nhốt tôi vào phòng dụng cụ, lệnh giấu cặp sách của tôi vào phòng vệ sinh họ cũng sẽ lập tức ném vào phòng vệ sinh. Có khi có một ngày, cô ấy ra lệnh bọn họ giết tôi, họ cũng chẳng chút nghĩ suy mà giết.

Tôi do dự đứng bất động tại chỗ đợi đến khi cánh cửa sắt được mở ra, Mộ Dung Tuyền đứng dựa người vào cửa cười với tôi, nụ cười còn rạng rỡ hơn cả ánh mặt trời.

“Nếu cậu dám mách lẻo với cô thì chết với tớ.” Cậu ấy nói rất nhẹ nhàng, giọng nói nghe đến là êm tai.

Tôi nuốt một ngụm nước miếng, cố ép mình rặn ra một nụ cười nói: “Được.”

Cô ấy chỉ liếc tôi một cái rồi xoay người rời đi.

Giang Dương nghiêng đầu nhìn tôi: “Cậu cuồng bị ngược đấy à?”

Tôi lấy tay che miệng ho khan “Không phải đâu.”

“Cậu thích cô ta?”

“Không thích.”

“Cô ta sai khiến mọi người ức hiếp cậu mà cậu vẫn như thằng mới biết yêu miệng câm như hến, nói không thích ai mà tin?”

“Anh không được nói cậu ấy như thế.”

“Đấy đấy, vẫn còn già mồm kêu không thích người ta à.”

“Đã bảo không là không mà.”

“Hình như anh mày gặp cô ta ở đâu rồi thì phải.” Giang Dương vuốt cằm tự hỏi, nhưng rất lâu sau cũng không nhớ ra được “Giờ cậu lên lớp đi, tan học xong đi điều tra luôn đấy.”

Tôi suýt quên cả vụ điều tra này, anh nhắc tôi mới chợt bừng tỉnh. Theo chỉ thị của Giang Dương, tôi bắt đầu từ việc đi tìm bạn gái của anh – Viên Lễ. Dọc đường đi tôi phải nghe hắn kể lể đủ chuyện, rằng anh với Viên Lễ lãng mạn thế nào, quen nhau thế nào, yêu đương ngọt ngào ra sao, rồi cái gì mà lửa gần rơm lâu ngày cũng bén. Tôi cũng đành ậm ừ phụ họa theo anh, cho đến tận khi anh đang đi thì đột nhiên đứng lại, ánh mắt gắt gao nhìn một chị gái đang đứng trên hành lang. Chị ấy buộc tóc đuôi ngựa, mặc bộ đồng phục nữ chỉnh tề, đang cầm cuốn sách hướng dẫn dựa vào ban công chuyên tâm đọc. Nếu tôi đoán không nhầm, chị ấy chính là…

“Tiểu Lễ, tớ tới rồi đây.” Giang Dương lẩm bẩm nói rồi sải bước tiến gần đến chỗ chị, vươn tay lên định chạm nhẹ vào mặt chị ấy, nhưng lại bất lực nhìn tay mình xuyên thấu qua. Chị ấy không hề có phản ứng gì, vẫn đưa tay lật giở từng trang sách

“Xin hỏi, chị là Viên Lễ đúng không?” Tôi không đành lòng nhìn Giang Dương suy sụp tinh thần nên vội lên tiếng hỏi.

Viên Lễ gập quyển sách lại sau đó ngẩng đầu nhìn tôi, nhẹ nhíu mày “Cậu là…”

“Em là Tiền Tiểu Đạo, là bạn của… Giang Dương.” Nói đến hai chữ Giang Dương tôi bất giác hạ âm lượng xuống, bây giờ chắc hẳn chị ấy đang đắm chìm trong nỗi nhớ và bi thương. Bạn trai đang yên đang lành bỗng nhiên tự tử, đây là một đả kích rất lớn.

“Có chuyện gì không?” Viên Lễ mặt không biến sắc hỏi. Tôi sửng sốt, hình như biểu cảm này có gì đó sai sai thì phải. Một cô gái vừa mất đi bạn trai, bình thường khi có người nhắc đến không phải là nên đỏ mắt rơi lệ sao? Giang Dương ở bên cạnh cũng bất giác nhíu mày.

“Em chỉ muốn hỏi chị chút chuyện, chị có biết… anh ấy sao lại phải… ừm… tự tử?” Tôi ấp úng hỏi.

Viên Lễ lạnh lùng nhìn thẳng tôi nói: “Sao lại hỏi tôi chuyện này?”

“Vì chị là bạn gái của…”

“Nói cho đúng vào.” Giọng Viên Lễ bất chợt cao lên cắt đứt lời tôi đang định nói: “Là bạn gái cũ.”

Tiếng chuông vào lớp vang lên.

“Kể từ khoảnh khắc Giang Dương ngừng thở, tôi và cậu ta đã chẳng còn chút quan hệ gì rồi, cho nên bây giờ tôi không phải bạn gái của cậu ta nữa, sau này tất cả mọi chuyện liên quan đến Giang Dương đừng đến hỏi tôi nữa.” Viên Lễ không nhanh không chậm buông xuống những lời này rồi xoay người đi vào lớp.

Tôi vẫn còn sửng sốt, lại nhìn sang Giang Dương dùng vẻ mặt khó tin đi theo bóng hình Viên Lễ bước vào lớp, ở bên tai chị ấy không ngừng nói gì đó, nhưng Viên Lễ chẳng nghe thấy gì hết, vẫn chăm chú nhìn bảng đen.

Quen biết rồi yêu nhau, rồi củi khô lửa bén… Trong nháy mắt tất cả đều tiêu tan… Giang Dương mới chỉ chết cách đây có vài ngày thôi mà…

Ê mà từ từ đã, hình như tiếng chuông vào lớp vừa reo đúng không? Tôi chẳng còn tâm trí đâu mà suy với chẳng nghĩ, vắt chân lên cổ chạy thục mạng về lớp học, thế nhưng vẫn bị phạt đứng. Tôi ủ rũ đứng dựa vào hành lang, xa xa đã thấy Giang Dương đang chầm chậm đi đến chỗ mình.

“Không thèm đợi tôi, cậu muốn chết đấy à?” Anh giơ nắm đấm lên. Tôi biết rõ anh sẽ không chạm được vào người tôi, nhưng tôi theo bản năng vẫn tránh cú đấm của anh.

“Cô bạn gái kia của anh hình như đang che giấu cái gì đó.” Tôi do dự mở miệng.

“Bạn gái cái chó gì.” Giang Dương hừ lạnh: “Là bạn gái cũ.”

“Chắc chị ấy đã trải qua rất nhiều chuyện bất hạnh nên đối với mọi chuyện mới có thái độ như vậy thôi.” Tôi an ủi nói: “Nhất định trong này có ẩn tình.” Haizz, các cụ nói cấm có sai, họa là từ miệng mà ra mà.

Giang Dương đang u ám bỗng đứng bật dậy, đôi mắt lóe sáng: “Đúng không? Anh mày cũng nghĩ thế, Tiểu Lễ không thể nào nhẫn tâm như vậy được. Cho nên bây giờ cậu mau chạy đi tìm hiểu rõ ràng xem rốt cuộc cô ấy đã xảy ra chuyện gì. Bây giờ, ngay lập tức!”

“Nhưng mà tôi đang bị phạt đứng mà.” Tôi khóc không ra nước mắt, tôi chưa từng nghĩ tới cuộc đời mình sẽ thê thảm đến nỗi phải chạy đi theo dõi một nữ sinh, đã thế còn là theo dõi chị học trên mình hai khóa, quá sa đọa, quá biến thái huhu. Giang Dương không thể ra khỏi trường học được, nên tôi phải tự thân vận động chiến đấu một mình rồi.

Sau khi tan học, Viên Lễ thay quần áo, chiếc váy màu xanh liền áo, mái tóc dài đen nhánh xõa tung xuống vai, nhìn qua thấy trưởng thành vô cùng. Chị ấy cũng không ngồi xe về nhà ngay mà rẽ thẳng vào một quán bar. Tôi thấy vậy cũng hấp tấp nối gót đi vào, vừa bước vào đã thấy Viên Lễ đang bị một thanh niên tóc vàng ôm ấp trong ngực.

“Hôm nay có một thằng tự xưng là bạn của Giang Dương đến tìm em, hỏi em nguyên nhân Giang Dương tự tử.” Viên Lễ chau mày: “Nhưng em chưa từng nghe Giang Dương nói về cậu ta.”

Thanh niên tóc vàng ra vẻ không việc gì cười cười: “Em cứ nói thẳng với nó, Giang Dương là bị ông đây bức chết.”

Viên Lễ không nói gì, thành thục châm một điếu thuốc lá, đặt lên miệng rít một hơi rồi phả ra, xuyên qua làn khói trắng, tôi thấy ánh mắt Viên Lễ đang nhìn thẳng về nơi tôi đang đứng. Tôi giật mình, lảo đảo rồi… chạy !!!

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容