Chap 1: Mười bốn ngày cách li

Mười Bốn ngày!

Đó là một buổi sáng mùa hè. Ngoài trời oi và nóng như Hỏa Diệm Sơn vậy.

-“Trời ơi! thật là nóng quá đi.”

Tôi bị đánh thức bởi ánh nắng chói chang đầu hạ và cái nóng hầm hập từ chiếc chăn bông nặng trịch.

-“Chậc chậc, đi kéo cái rèm lại cái, nắng quá.”

Tôi mắt nhắm mắt mở, cố gượng dậy để đi kéo rèm vào. Tuy nhiên, cảnh tượng bên dưới đã làm tôi sững sờ. Công an đang lập barie để ngăn cách khu phố tôi ở với bên ngoài. Cùng lúc đó, điện thoại tôi nhận được thông báo phong tỏa từ Bộ Y Tế.

-“Trời đất quỷ thần ơi! Cái quái gì thế này?”

Nói rồi tôi chạy xuống phòng khách tìm bố.

-“Bố ơi! Bố ơi! Khu nhà mình bị phong tỏa rồi!”

Nhưng chẳng có người bố nào ở đây cả, vì bố tôi đã đi công tác từ tuần trước rồi.

-“Khỉ thật! Mình quên mất là mình đang ở cái nhà này một mình.”

Tôi vội dùng chìa khóa để mở cửa nhà, sau đó lao ra ngoài xem như mọi người trong khu phố như thế nào.

-“Chắc mọi người sẽ phản ứng như mọi chỗ khác thôi. Mình nghĩ là mình có thể nhờ vả gì đó từ họ…”

Nhưng tôi lại càng cảm thấy sợ hãi và sững sờ hơn trước hiện thực…

Chẳng còn một ai trong khu phố cả, ngoại trừ tôi! Tôi tiến lại gần và hỏi một anh công an đang ngồi nghỉ ở ghế đá gần đó:

-“Anh công an ơi!”

-“Hở? Gì thế em?”Anh công an ngẩng mặt lên.

-“Tại sao khu nhà em lại bị phong tỏa thế ạ? Mà những người sống xung quanh đây đi đâu hết rồi?”

Anh công an nói:

-“Em chưa đọc tin từ Ủy ban phòng chống dịch à? Khu vực này có F0 đó, lây hết cho mọi người xung quanh rồi. Ủa mà em trai vẫn chưa được xét nghiệm à?”

-“Vâng ạ. Mấy tuần nay em ở trong nhà suốt, có đi ra ngoài đâu ạ?”

-“Chết thật. Em đi ra đây, anh bảo nhân viên y tế xét nghiệm cho. Thật là, tại sao em lại không xuống xét nghiệm cơ chứ?”

Ngay lập tức, anh công an kia kéo tôi ra chiếc xe cứu thương ngay sau barie. Anh công an nói chuyện với các nhân viên y tế một lúc rồi trở về ghế đá gần đó. Sau đó hai nhân viên y tế trong bộ đồ bảo hộ kín mít xét nghiệm cho tôi.

Nửa tiếng sau đã có kết quả. Thật may mắn là tôi âm tính. Các nhân viên y tế bảo tôi hãy ở yên trong nhà, tuyệt đối không được ra ngoài cho đến khi khu vực này được dỡ lệnh phong tỏa. Tôi trở về nhà với sự yên tâm về mặt lương thực, thực phẩm và điện nước.

Nhưng tôi chuẩn bị phải đối mặt với sự cô đơn, bởi gần như tất cả mọi người, trừ tôi, đã được đưa đi cách ly tập trung rồi. Giờ chỉ còn mình tôi nơi này thôi. Mọi thứ thật là buồn bã. Bên ngoài, cây cối đang quằn quại trước sức nóng từ mặt trời, những giọt nước trên mặt đất bốc hơi nhanh hơn lật bánh tráng. Càng gần trưa, mặt trời càng lên cao hơn, sức nóng ngày càng nặng nề hơn.

 [Căn nhà hai tầng này tạm thời là của tôi]

Thật may mắn khi tôi đã yên vị trong phòng riêng,có máy tính, TV, có điều hòa mát lạnh phục vụ. Nhưng thật buồn khi tôi sẽ phải đối mặt với cô đơn. Những nhân viên y tế và công an ngoài kia còn có công việc của họ; vả lại, họ sẽ không tiếp xúc với tôi đâu.

Tôi không quan trọng lắm việc nhà còn bao nhiêu lương thực, mà chỉ quan trọng vào việc làm dịu tâm hồn trong cái hoàn cảnh này thôi. Tôi thừa biết sự cô đơn sẽ gặm nhấm tâm hồn và phá hủy từ bên trong nhanh hơn cả cái đói. Vì thế tôi sẽ luôn phải tìm cách để làm bản thân cảm thấy vui vẻ và có giao tiếp xã hội, cho dù tôi đang phải sống cô đơn giữa lòng thành phố.

trích: https://truyenyy.vip/truyen/muoi-bon-ngay
© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容