Người nỗ lực nhất mà bạn biết

Lớp phó hồi cấp 2 của tôi, một cô gái nhỏ, cô ấy là người nỗ lực nhất mà tôi từng biết. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy cô ấy ngủ gật trong lớp, chỉ trừ có một lần cô ấy bị đau bụng, ngủ đến mức chảy dãi thổi ra cả bong bóng =))))

Tôi là bạn cùng bàn của cô ấy, thành tích môn thể dục của tôi cực kì tệ nên giờ tự học tối hôm nào cũng bị cô ấy kéo đi chạy bộ. Tôi mệt đến mức không thể chạy nổi nữa, muốn nghỉ chút xíu nhưng cô ấy lại tiếp tục kéo tôi chạy hết quãng đường. Một hôm, tôi đột nhiên phát hiện mình thế mà còn chạy trước cô ấy một quãng, tôi còn nghĩ mình tiến bộ nhanh ghê, nhưng quay lại nhìn cô ấy mới biết: thì ra bệnh đau bụng của cô ấy lại tái phát (cô ấy tham gia đại hội thể thao của trường còn giành được huy chương đó)

Giáo viên giao bài tập về nhà là phải học thuộc lòng nhưng tôi chẳng bao giờ quan tâm, vì ở trên lớp chỉ cần đọc vài lần là tôi đã thuộc rồi. Khi tôi vẫn còn đang vô cùng tự hào về trí nhớ ngắn hạn siêu cấp vô địch của mình thì cô ấy lại nhắc nhở tôi còn cả đống bài tập về nhà khác đó, mau làm đi. Ngày nào đi học tôi cũng ngủ như chết, cô ấy mà thấy thì sẽ gõ ngay vào đầu tôi, lâu dần tôi cũng quen rồi……

Môn học duy nhất mà cô ấy không quá tự tin là môn Toán, vì cô ấy chỉ là người đứng thứ 2 của khối (người đừng đầu là thần tiên luôn rồi, nếu cậu ấy mà làm sai thì chắc chắn là do đề sai chứ không phải cậu ấy sai, lúc nào thành tích môn Toán cũng đứng đầu thành phố), tất cả các môn còn lại đều đạt loại trên xuất sắc. Tuy ban đầu môn Toán của cô ấy còn không giỏi bằng tôi, nhưng nhờ sự nỗ lực của mình, bây giờ tôi chẳng là gì so với cô ấy. Tôi đã từng xem qua “Phương pháp học tập môn Toán” của cô ấy (cái này là do nhà trường phát hành), tôi thực sự rất khâm phục sự kiên trì của cô ấy, cô ấy viết vô cùng tỉ mỉ và siêu siêu dài. Còn tôi đây chỉ là một con nhóc ất ơ, lúc nào cũng chỉ biết ngủ với ngủ, chẳng chịu đọc sách, học giỏi mới là chuyện lạ.

Vào kì nghỉ đông cô ấy không tham gia vào các lớp học thêm mà chỉ ở nhà làm bài tập. Mới sáng ngày ra cô ấy đã bắt đầu học bài rồi, tất cả bài tập về nhà đều cố gắng tự mình làm, còn luyện viết tất cả các bài chính tả tiếng Anh nữa, phải viết xong hết thì mới nghỉ ngơi. Tôi nghĩ đó là nhược điểm của cô ấy, người đâu mà cố chấp vậy chứ? Nhưng so với nhược điểm của tôi thì…… Tôi không bao giờ tự làm bài tập của kì nghỉ đông mà sẽ đi chép bài của cô ấy. Tôi sẽ chơi cả ngày rồi thức đêm chép bài, chép không xong mà buồn ngủ rồi thì cũng kệ thôi, đi ngủ là quan trọng nhất.

Nhờ cô ấy mà tôi nhận ra rằng: sự siêng năng có thể bù đắp điểm yếu của một người, vì vậy mà chỉ trong một thời gian ngắn, cô ấy đã từ một học sinh vô cùng bình thường biến thành sinh viên của Đại học Khoa học và Kỹ thuật Hoa Trung (thuộc top 10 Đại học tốt nhất của Trung Quốc).

Còn một người nữa chính là bạn học hồi cấp 1 của tôi, cậu ấy ở cùng một tiểu khu với tôi nhưng sau này bị tách lớp nên tôi cũng không rõ tình hình của cậu ấy nữa. Nhưng vào cấp 2, có một lần tôi tình cờ gặp cậu ấy khi đi lấy nước. Khi ấy tôi cùng bạn mình đi lấy nước, rảnh rỗi tán gẫu mấy câu, quay qua nhìn cậu ấy thì đứng hình luôn. Cậu ấy tranh thủ vài phút lấy nước cũng mở vở ra ôn bài. Lúc ấy chúng tôi mới lớp 8 mà cậu ấy đã nỗ lực học hành như thế rồi.

Tôi vẫn còn nhớ, hồi bé cậu ấy vì thấp bé nhẹ cân mà thường xuyên bị bắt nạt, bởi vì ông tôi đã từng giúp cậu ấy nên tôi vẫn nhớ rõ. Có lẽ cũng vì vậy nên cậu ấy mới chăm chỉ học hành như thế. Học giỏi thì sẽ ít bị bắt nạt hơn mà.

Sau đó tôi cũng không liên lạc gì với cậu ấy, chỉ nghe nói rằng cậu ấy đã đỗ Đại học Giao thông Thượng Hải.

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容