[Zhihu] Truyện ngắn: Tôi quên mất lý do mình tự sát (Phần 3/15)

3. Người may mắn

Hàng năm trên thế giới có tới gần một triệu người tự sát.

Lý do người ta tự sát rất nhiều, học tập, sự nghiệp, bệnh tật, quan hệ, tình cảm, tiền tài, tùy tiện lấy một áp lực nào đó ra đều có khả năng khiến một người suy sụp tinh thần lựa chọn tự sát.

Cũng như vậy, hình thức tự sát cũng có rất nhiều, uống thuốc, thắt cổ, nhảy lầu vân vân.

Tôi coi thường những người tự sát, vì họ nhu nhược, nhát gan, vô dụng, cùng đường chỉ biết chọn cái chết để trốn tránh tất cả.

Có cả dũng khí tự sát, vậy tại sao không có dũng khí sống tiếp để giải quyết chuyện không như ý?

Nhưng mà, người coi thường người tự sát mà chính tôi cuối cùng cũng lựa chọn tự sát.

Còn cố tình chọn tầng cao nhất trong trường ở chốn đông người.

Tôi tự sát, trước khi chết đầu chắn chắn là chứa shit rồi đấy ư?

Khi còn sống tôi sống rất suôn sẻ, thi 60 điểm là đạt yêu cầu, tôi thi 60.5, mua nước uống Khang sư phụ bóc vỏ trúng thưởng thêm một chai nữa.

Không ngờ khi chết lại bất hạnh đến thế.

Bất hạnh vì bị giam cầm ở trường học, bất hạnh khi bị giam lại gặp một tên nhu nhược nhát gan lại vô dụng Tiền Tiểu Đạo.

Buổi tối hôm ấy tôi ở phòng vệ sinh tận tình khuyên bảo Tiền Tiểu Đạo rất lâu, vất vả lắm mới khuyên được, kết quả tôi chỉ cần dựa hơi gần chút, cậu ta lập tức dùng tốc độ nhanh như tia chớp bỏ chạy.

Nếu ông mà động được vào cậu ta, nhất định sẽ đá mạnh cậu ta một cái.

Đá vào mặt.

Mặc dù trong lòng tôi thầm khinh bỉ Tiền Tiểu Đạo, nhưng dù thế nào cậu ta cũng là cọng cỏ cứu mạng duy nhất của tôi.

Sau đêm đó, chúng tôi bắt đầu diễn cảnh mèo đuổi chuột.

Cậu ta chạy tới chỗ nào tôi đến chỗ ấy, cậu ta lên lớp thì tôi theo cùng, đi vệ sinh tôi cũng đi theo, đi nhà ăn tôi theo, thể dục buổi sáng tôi theo, nói chung chỉ cần cậu ta xuất hiện ở cổng trường, tôi lập tức đứng sau lưng cậu ta, làm tròn bổn phận của linh hồn đi theo phía sau.

Dần dần tôi phát hiện, Tiền Tiểu Đạo không chỉ có bề ngoài như một cái bao cát mà bên trong cũng là một bao cát.

Rõ ràng không đến phiên cậu ta trực nhật, nhưng sau khi tan học lại chậm chạp cầm chổi một mình quét dọn phòng học, hầu như mỗi ngày đều như vậy. Tổ trực nhật làm như đó là chuyện đương nhiên: “Đừng quên lau bảng, đừng quên đổ rác đó!”

Mấy tên sừng sổ trong lớp, mỗi khi thầy giáo giao bài tập chùn sẽ không hẹn mà gặp ném vở bài tập của mình lên bàn cậu ta, dùng giọng hách dịch nói: “Nhớ kỹ nộp đúng hạn!”

Tiết thể dục, cậu ta luôn là cu li đi theo người khác nhặt bóng, đội nam nữ tập bóng chuyền, bóng rổ, cầu lông, chỉ có mình cậu ta đứng cô đơn một chỗ, không ai chú ý tới sự tồn tại của cậu ta.

Những điều này đều là chuyện bình thường, mỗi trường mỗi lớp ít nhiều cũng sẽ có một người như vậy, có thể là do sức khỏe kém, hoặc có thể tính cách lập dị, nói chung cậu ta bị cả lớp tẩy chay, bị mọi người cười nhạo, là đối tượng để giải toả ức chế.

Tiền Tiểu Đạo chính là một nhân vật như thế, không phản kháng, nhẫn nhục chịu đựng, không có sự tồn tại, là một nhân vật bi kịch điển hình.

Bất hạnh có thể lây lan, đi cùng với tên ngốc như vậy lâu, tôi sợ mãi mãi không có ngày được đầu thai mất.

“Có thể đừng đi theo tôi nữa được không?” Mặt Tiền Tiểu Đạo như đưa đám.

“Điều tra ra lý do anh tự sát xong, anh đảm bảo biến mất ngay.” Tôi mỉm cười với cậu ta.

“Tôi không phải thám tử!” Hai tay cậu ta ôm đầu, trông vô cùng đau đầu nhức não.

Tôi yên lặng thở dài, thật sự phải nhờ đến tên vô dụng này sao?

Sớm biết vậy trước khi tôi nhảy lầu đã tìm một người thông minh làm người chứng kiến rồi mới nhảy rồi.

… Thế mới nói, tại sao cứ nhất thiết là cậu ta hả!

Hơi không để ý chút thôi mà cậu ta lại biến mất khỏi tầm mắt của tôi rồi.

Lớp học, căn tin, phòng vệ sinh, sân luyện tập đều không thấy bóng dáng của cậu ta.

Mãi đến khi trong phòng dụng cụ truyền ra tiếng gọi quen thuộc.

“Xin hỏi bên ngoài có ai không?”

“Xin hỏi bên ngoài có ai không?”

“Xin hỏi…”

Tiền Tiểu Đạo bị khoá trong phòng dụng cụ đang kêu gào gõ vào cửa sắt.

Người bình thường sẽ bị khóa trong phòng dụng cụ sao?

Vừa nhìn đã biết bị người ta đùa ác.

Tôi giận dữ cách cánh cửa quát cậu ta: “Cậu ăn shit lớn lên đấy à!?”

Bên trong không còn động tĩnh, có lẽ cậu ta đã nhận ra giọng nói của tôi.

Tôi xuyên qua cửa đi vào phòng dụng cụ, phát hiện tên nhóc này đang ôm đầu ngồi ở xó phòng run lập cập.

“Ông đây không thèm ăn cậu, cậu sợ cái rắm!” Tôi độc mồm độc miệng nói.

Cậu ta vùi đầu trong đầu gối chẳng nói chẳng rằng.

“Đạp cửa thử xem.” Tôi ngứa mắt đề nghị.

Tiền Tiểu Đạo bỗng nhiên tỉnh ngộ đứng lên, nhẹ nhàng nhấc chân lên, không nhanh không chậm đạp vào cánh cửa.

Tôi bất lực đỡ trán: “Đúng là là ăn shit lớn lên mà.”

Tiền Tiểu Đạo từ bỏ, ngồi xổm xuống: “Thôi, chờ đến sáng mai đi.”

Trong phòng dụng cụ chật chội tối đen này qua đêm?

“Anh đi đây, nhóc cứ từ từ hưởng thụ.” Tôi đút hai tay vào túi quấn chuẩn bị xuyên tường.

Tiền Tiểu Đạo vội duỗi tay ra, cố gắng bắt cánh tay tôi, nhưng cậu ta bắt hụt, chân tay hít đất nhìn đến là buồn cười.

“Nhóc làm gì đấy?” Tôi hỏi.

“Tôi ở một mình… Sợ…” Tiền Tiểu Đạo ấp úng nói.

Mới vừa nãy tên nhóc này nhìn thấy tôi đã sợ đến nỗi cả người run bần bật, lúc tôi đi theo luôn cách xa tôi 3 mét cơ mà.

“Sao nào, không sợ anh nữa à?” Tôi hừ lạnh.

“Bởi vì tôi phát hiện…” Tiền Tiểu Đạo ngẩng đầu nhìn tôi, nhưng cái kính chết tiệt kia của cậu ta dày quá, tôi không thấy rõ ánh mắt cảu cậu ta: “So với người đã chết, người sống còn đáng sợ hơn.”

… Tính giác ngộ rất cao.

“Muốn anh ở chỗ chết tiệt này với nhóc?” Tôi nhướng mày.

Tiền Tiểu Đạo gật đầu liên tọi.

“Vậy bắt đầu từ ngày mai, nhóc giúp anh điều tra lý do anh tự sát đi.”

“Tôi không phải thám…”

“Hẹn gặp lại.”

“Được!” Tiền Tiểu Đạo dùng chất giọng như lợn chết không sợ nước sôi: “Tôi nhất định sẽ điều tra!”

“Nếu dám trở mặt…” Tôi ghé sát tai cậu, bí hiểm nói: “Anh sẽ bám theo nhóc cả đời.”

Cậu ta run lên một cái, không ngừng gật đầu.

Giờ mới ngoan nè.

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容