Hồi ức thanh xuân! (1/2)

Hồi ức thanh xuân! 

Người ta thường ví thanh xuân như một cơn mưa rào nhưng cơn mưa rào rồi cũng sẽ phải tạnh, đi qua những cơn cảm lạnh đầu đời là những ngày tháng nắng rực rỡ của tuổi trưởng thành. Thanh xuân nào cũng sẽ qua đi và để lại nhiều tiếc nuối.

Ngoài cửa sổ mưa đã vơi dần, lúc này lác đác chỉ còn để lại vài giọt nhẹ nhàng xuyên qua tán cây bằng lăng, rơi xuống bên hiên nhà.

Cơn mưa đầu mùa hạ đến bất chợt, nhưng đi cũng rất nhanh chóng, để lại cho con người ta những cảm giác trống vắng đến lạ thường.

Còn với tôi những ngày mưa như vậy lòng tôi lại thật tĩnh lặng và trầm tư. Ngồi trong phòng lặng lẽ lục lọi từng quyển sách cũ mà tôi thường đọc hồi trung học, những quyển sách tuy đã cũ nhưng chúng tràn ngập một bầu trời thanh xuân của tôi.

Bất chợt kỷ niệm cũ ùa về trên trang ký ức thanh xuân năm nào, có bạn bè; có thầy cô; có những mùa ôn thi bận rộn đầy khó khăn; có nhiều thứ thật đáng nhớ… Đọc đến những trang cuối cùng của một quyển sổ nhỏ tôi chợt lặng đi và nhận ra thanh xuân của tôi còn có một người trong đó, tôi bỗng thoáng đâu ra hình ảnh bóng lưng quen thuộc của người nào đó. Có phải cậu bạn học cùng năm lớp 12 không?

Nếu nhìn vào bề ngoài, mọi người chỉ thấy rằng cậu ấy khá đẹp trai, tuy nhiên không ai biết rằng cậu ta là một thằng con trai nghịch ngợm, nói nhiều.

Hồi ấy mỗi lần lên lớp, giờ ra chơi, nó đều quay xuống bàn tôi và nói chuyện rất nhiều, hoặc có lúc lại vu vơ hát một bài hát nào đó.

Vì là bạn bè nên mỗi lần như vậy tôi đều nhắc nhở cậu ấy im lặng hoặc  cho qua rồi làm bài tập của mình. Giọng hát này cũng không tệ, cũng gọi là hay, nhưng vốn dĩ tôi là người ít nói và cần thời gian học tập, nên nhiều lúc tôi phải lấy hết tự trọng mà quát cậu ta một trận. Thế là cậu ta lại quay lên. Nhưng dù thế nào cậu ấy cũng chẳng thay đổi, vẫn như vậy lâu dần rồi cũng thành quen. Tôi dần trở nên thân thiết và nói chuyện nhiều với cậu ấy hơn.

Vào một ngày đẹp trời đầu mùa hạ, khi chúng tôi đang học trên lớp để chuẩn bị cho kỳ thi Đại học sắp tới. Hôm đó tôi thấy có chút kì lạ, vì nó không quay xuống cùng tôi nói chuyện nữa, cũng không hát một bài nào cả, mà chỉ lặng yên ngồi một chỗ như suy ngẫm một chuyện nào đó. Tôi còn tưởng là cậu ấy giận tôi vì hôm qua tôi nói có hơi lớn tiếng với nó.

Sau hôm đó tôi đã lấy hết can đảm quay lên vỗ lưng nó để hỏi tại sao nó không nói chuyện với tôi như mọi ngày, nó quay lại cười một nụ cười tươi, cùng chiếc răng khểnh quen thuộc vẫn nở trên môi, rồi hỏi xoáy lại tôi:

“Ủa! Một ngày không nghe giọng tao là thấy nhớ rồi à?

Nó cười nhe răng rồi quay lên thấy đang viết một thứ gì đó. Tôi liền đấm mạnh vào lưng nó, sau đó cặm cụi làm bài tiếp.

Một lúc sau nó lại quay lại đưa cho tôi một mẩu giấy, rồi quay lên nằm dài ra bàn. Tôi chần chừ một lúc rồi mới mở ra xem, lúc này não tôi như ngừng hoạt động, cảm thấy hối hận tại sao tôi lại hỏi nó.

Tobe continued…
Sad!
© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容