Hồi ức thanh xuân! (2/2)

Hồi ức thanh xuân! 

Hồi ức thanh xuân! (1/2) – Weibo24h.com

Nét chữ thanh mảnh trên mẫu giấy hiện lên từng dòng:

“Mẹ tao mất vào ngày đầu hè, nên hôm qua tao chỉ hơi buồn thôi, chứ đâu có tự kỷ đâu. Yên tâm!”

Tôi quay lên định nói điều gì với nó rồi lại thôi.

Những ngày sau đó đứa nào đứa nấy chúng tôi đều hối hả ôn thi nên ít nói chuyện với nhau, nhưng cũng không phải là không nói, trong những giờ ra chơi ít ỏi, tôi vật vờ như không nghe nhưng thật tâm từng lời nói của nó tôi đều nghe hết sức kỹ càng.

Có khoảng thời gian phượng nở đỏ trực cả một góc sân trường chúng tôi, cũng là lúc tôi nhận ra thanh xuân tuổi 18 của mình đã khép lại dưới mái trường cấp 3.

Tôi thường mang theo một quyển sổ nhỏ để lũ bạn trong lớp ghi lại những lưu bút đáng nhớ, trong đó có cả nó. Kể từ hôm ấy, tôi không còn gặp nó thường xuyên nữa, mà phải ôn thi ở nhà. Còn quyển sổ đó do bận rộn nên tôi cũng chỉ đọc qua rồi đem cất trong ngăn tủ.

Kỳ thi đại học khó khăn đã qua, ý nghĩ đầu tiên của tôi là gọi điện cho nó để thông báo về bài làm của mình. Nhưng mặc dù đã gọi điện rất nhiều lần, tôi vẫn không thể gọi được cho nó. Tôi bực tức lấy xe chạy qua nhà nó để chửi nó một trận rằng vì sao không nghe máy.

Khi sang đến nhà nó thấy khóa cửa, tôi liền đi hỏi mấy người hàng xóm xem gia đình nó đã đi đâu. Tôi thẫn thờ trên đường trở về nhà, vừa bất ngờ vừa tức giận và khi nó chuyển sang Mỹ định cư nhưng nó lại không thông báo cho tôi lấy một lời nào cả.

Tôi không phải bạn nó ư?

Nước mắt tôi không hiểu sao cứ dưng dưng như muốn trào ra khỏi khóe mi, nhưng tôi chợt trấn an lại. Tại sao tôi lại phải khóc chứ, chẳng qua chỉ là một thằng bạn nói nhiều thôi mà, chuyển đi là quyết định của nó chứ đâu liên quan gì đến mình.

Từ hôm đó tôi trở về nhà và vẫn cố gắng sống tốt những ngày sau đó.

Mặc dù lúc đầu tôi vẫn có chút buồn, thực ra cảm giác lúc đó của tôi như mất đi một thứ gì đó, một thứ hết sức quan trọng với tôi, nhưng tôi lại không thể níu giữ được nó vậy.

Mãi sau này tôi mới nhận ra, tôi vẫn ngồi trong phòng còn bên ngoài mưa đã tạnh hẳn, giống như thanh xuân của tôi đã đi qua vậy. Rất nhanh và không thể nắm bắt được điều gì cả.

Người ta vẫn thường bảo rằng, thanh xuân là để bỏ lỡ. Bởi vậy nếu ta không trân trọng nó, không nhường cho nó một khoảng trống của trang ký ức thì nó sẽ trôi đi một cách vô vị, tẻ nhạt.

Tôi lặng lẽ gấp quyển sổ lưu bút lại, mắt nhìn ra xa ngoài hiên nhà, nhìn bầu trời trong xanh mà tĩnh lạng.

Tôi nhớ lại dòng chữ ở cuối trang quyển sổ của tôi, vẫn là nét chữ quen thuộc ấy. Nhìn nó chỉ vỏn vẹn ba chữ:

“Tao thích mày”

Cùng chữ ký của nó. Tôi và nó gặp nhau vào những năm tháng tươi đẹp nhất của tuổi trẻ là lúc ánh nắng rực rỡ của cuộc đời chiếu dọi cho thanh xuân yêu dấu này.

Rõ ràng chúng ta đã có thể bên nhau những ngày nắng, cớ sao không thể cùng nhau đi nốt những ngày mưa được chứ.

Năm ấy chúng tôi chưa có gì, nhưng cảm giác như đã có tất cả. Bây giờ tôi đã có tất cả có những cảm giác lại chẳng có gì.

Sad!
© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容