[Zhihu] Truyện ngắn: Tôi quên mất lý do mình tự sát (Phần 6/15)

6. Người thầm mến (2)

Mộ Dung Tuyền thích Giang Dương.

Mộ Dung Tuyền thích Giang Dương.

Mộ Dung Tuyền thích Giang Dương.

Mộ Dung Tuyền thích…

“Rốt cuộc cậu định ngẩn người đến lúc nào?” Giang Dương mất kiên nhẫn cắt đứt dòng suy tư của tôi. Tôi lấy lại tinh thần, bây giờ là tiết thể dục. Mọi người đều phân nhóm luyện tập bóng rổ, tôi như thường lệ chui vào một xó nhìn theo.

“Cậu chơi bóng rổ thế nào?” Giang Dương hỏi.

“Chưa chơi bao giờ.”

Khóe miệng Giang Dương run rẩy: “Cậu mà là đàn ông à?”

Tôi yên lặng cúi đầu.

“Ngẩng đầu lên nhìn anh đây này.” Giang Dương đi về phía sân thể dục làm động tác đỡ bóng, nhảy lên rồi làm tư thế ném rổ. Tôi nghĩ, nếu trên tay anh có bóng, nhất định sẽ ném vào trúng rổ, chẳng qua là anh không cầm được bóng.

“Nhìn anh làm mẫu chưa, cậu lại đây làm thử một lần xem nào.” Giang Dương nói.

“Ai cơ?” Tôi đứng bất động.

“Cầm bóng lên, lại đây luyện tập đi.”

Tôi ngơ ngác nhặt bóng lên ở mặt đất lên, học theo tư thế vừa rồi của anh vụng về ném bóng về phía rổ. Hừ, cứ coi như ở giữa chính là đầu của Mộ Dung Tuyền đi.

“Giỏi lắm!” Giang Dương giơ ngón tay cái lên. Tôi dở khóc dở cười, lại nhìn thấy Mộ Dung Tuyền sát khí bừng bừng đang tiến lại gần, dùng sức ném bóng rổ vào mặt tôi. Vì thế tôi lại bị nhốt vào phòng dụng cụ đến tận chiều.

“Mọi người mang sách vở mang lên đây, phía dưới bắt đầu thi.” Tôi ngạc nhiên nhìn cô giáo chủ nhiệm, chợt nhớ ra hôm này chính là ngày thi khảo sát! Từ khi Giang Dương xuất hiện, tôi thấy mình không còn tập trung vào bài vở nữa rồi. Tôi u oán nhìn Giang Dương đang ngồi vắt chéo chân trên bục giảng, anh vui sướng nhìn người khác gặp họa ngoác mồm cười nói: “Xin cậu nén bi thương.”

Tôi tiếp tục u oán nhìn anh. Anh nhảy khỏi bàn giáo viên, nhìn quanh phòng một lượt rồi hỏi: “Trong này ai có thành tích tốt nhất?”

Tôi lặng lẽ chỉ tay vào ủy viên học tập ngồi ở bàn đầu. Anh dựa vào bàn của ủy viên học tập nhìn vào bài thi của cậu ấy nói: “Cầm bút lên, anh bắt đầu đọc đáp án đây.”

“Làm vậy không hay lắm đâu?” Tôi do dự, ngồi sợ sệt nghĩ đến hậu quả của việc gian lận trong thi cử. Nhưng nghĩ lại, ủa Giang Dương là ma cơ mà, thế là tôi lập tức cầm bút lên, hí hửng mong chờ Giang Dương đọc đáp án. Mang theo tâm trạng vừa xúc động vừa áy náy, tôi nói lời cảm ơn chân thành với Giang Dương.

Anh hài lòng gật gù nói: “Nếu muốn cảm ơn anh thì đi tiếp cận Mộ Dung Tuyền đi.”

“Hả?” Tôi kinh hãi.

“Con bé đó trước chỉ giỏi theo dõi anh mày, lúc nào cũng kè kè sau lưng ông, phải cho nó biết thế nào gọi là gieo nhân nào thì gặt quả đấy.” Giang Dương suy tính.

Tôi không kể chuyện Viên Lễ và thanh niên tóc vàng kia cho Giang Dương, bởi vì nếu nói với một người chết rằng “Anh bị bạn gái cắm sừng đã đành, lại còn bị tình địch bức chết”, như vậy là rất tàn nhẫn với anh. Rõ ràng chỉ cần nói thật cho anh biết là có thể thoát khỏi anh, rõ ràng ngay từ đầu còn sợ hãi sự tồn tại của anh ấy. Tôi còn phải do dự điều gì nữa đâu?

Bời vì lần bị nhốt ở phòng dụng cụ tôi không phải ở một mình, bởi vì đến tiết thể dục tôi không còn phải một mình đứng một góc? Vì tôi bị người ta ức hiếp lâu quá, nên bây giờ có người ở bên tôi lại sinh ra cảm giác ỷ lại? Vì có thể thuận lợi vượt qua kì thi? Vì có thể làm cho anh chỉ giữ lại những kí ức tốt đẹp, vô ưu vô lo ở lại bên cạnh mình?

Tôi hoàn hồn, gật đầu nói: “Biết rồi.”

Giang Dương bí hiểm nheo mắt, có lẽ là không ngờ tôi thế mà lại đồng ý: “Không từ chối sao?”

“Muốn làm rõ ràng mọi chuyện thật nhanh để anh có thể sớm hoàn thành tâm nguyện mà đầu thai chuyển kiếp.” Tôi nói.

Giang Dương không nói câu nào dừng bước chân đang đi theo tôi, vì phía trước chính là cổng trường rồi. Tôi quay đầu lại nhìn anh, hai tay anh nắm chặt, khuôn mặt không có biểu cảm gì.

Tôi xốc lại tinh thần, cười với anh: “Anh có muốn đọc cuốn sách nào không? Ngày mai em mua rồi mang đến trường.”

Giang Dương hừ lạnh: “Ông đây không thích đọc sách.”

“Vậy truyện tranh thì sao?”

Giang Dương trầm tư một lúc rồi nói: “Không bằng tải vài bài của Thương Tỉnh Không về điện thoại của cậu…”

Không đợi anh nói xong, tôi lúng túng, kiên quyết xoay người ra khỏi cổng trường.

Vừa bước chân ra khỏi cổng tôi đụng ngay phải Mộ Dung Tuyền đang đi một mình. Hôm nay cậu ấy kẹp một chiếc cặp tóc màu xanh ngọc bích. Tôi lấy dũng khí tới gần cô ấy, quanh co nói: “Lớp, lớp trưởng, tớ muốn hỏi cậu…”

“Cút xa ra khỏi tầm mắt của tôi đi!” Mộ Dung Tuyền đến nhìn cũng không thèm nhìn tôi một cái, không chút lưu tình nói

“Tớ muốn hỏi chút chuyện về Giang Dương.” Tôi nói một hơi. Nếu trên tay Mộ Dung tuyền giờ có chai axit sunfuric đặc, phỏng chừng cậu ấy sẽ tạt lên người tôi không chút do dự cũng nên. Nhân lúc cậu ấy chưa kịp nổi giận, tôi vội nói tiếp: “Cậu có biết vì sao Giang Dương tự tử không?”

Cậu ấy xụ mặt xuống: “Cút đi cho tôi…”

“Cậu có quen Viên Lễ, bạn gái của Giang Dương không?” Tôi thấy chết không sợ tiếp tục tra hỏi, bỗng dưng đâm sầm vào một người đang đi trước mặt. Tôi liên tục nói xin lỗi, ngẩng đầu lên nhìn xem đã đâm phải ai, người ấy… lại là Viên Lễ.

Chị ta không thèm nhìn tôi lấy một cái, tiếp tục bước về phía trước.

“Hung thủ giết người.” Mộ Dung Tuyền bên cạnh tôi đột nhiên hét một câu.

Viên Lễ dừng châ, xoay người nhìn Mộ Dung Tuyền: “Mày nói cái gì?”

“Cậu ấy… cậu ấy đang nói chuyện phiếm với em thôi ạ.” Tôi đứng phía trước bảo hộ cho Mộ Dung Tuyền cười lấy lòng.

“Hôm đó, ở quán bar tôi đã nhìn thấy cậu.” Viên Lễ lạnh lùng nhìn tôi: “Cậu theo dõi tôi?”

Tôi ấp úng: “Tôi thấy chị và một anh tóc vàng… ôm ấp nhau.”

“Thì sao?” Viên Lễ không kiên nhẫn mở miệng.

Không đợi tôi nói tiếp, Mộ Dung Tuyền đã xông lên phía trước đẩy Viên Lễ mắng chị ta:

“Hôm đó học trưởng vô tình nhìn thấy chị ở cùng tóc vàng, anh ấy đi đến kéo chị đi, chị lại giáng cho anh ấy một cái tát, mặc cho tóc vàng chế nhạo anh ấy. Tất cả tôi đều tận mắt nhìn thấy! Chị khiến anh ấy đau lòng, chính chị là người hại chết Giang Dương! Đồ đê tiện, chị đúng là loại con gái không biết xâu hổ.”

Lòng tôi chợt hẫng một nhịp, quả nhiên Viên Lễ không nói hai lời liền túm áo Mộ Dung Tuyền lên chuẩn bị giáng cho cậu ấy một cái tát.

Tôi không nghĩ gì nhiều đưa tay ra chế trụ tay của Viên Lễ, rồi bị chị ta đấm cho một quyền ngã ngồi xuống đất.

“Chị sai rồi.” Tôi che mặt nói: “Chẳng lẽ chị không cảm thấy áy náy với anh ấy chút nào sao?”

“Áy náy?” Mắt Viên Lễ càng lạnh như băng: “Vì sao tao lại phải vì một thằng đàn ông nhu nhược mà áy náy? Chỉ vì bị bạn gái phản bội mà đã tuyệt vọng chạy đi nhảy lầu tự tử. Người nhu nhược như thằng đó không đáng nhận được sự thương hại của tao. Nếu hắn nghĩ chỉ cần chết đi là sẽ được tao thương hại, thì chỉ trách hắn quá ngây thơ thôi. Hơn nữa, cho dù tao áy náy thì sao nữa? Người cũng đã chết rồi, mà người chết sẽ không nhìn tháy được hỷ nộ ái ố của người sống đâu. Cho dù bây giờ chúng mày tìm tao đối chất để trút giận cho hắn, thì cũng có một ngày chúng mày cũng quên hắn mà thôi, quên không còn một mảnh. Cho nên chúng mày nên tỉnh lại đi!”

“Tôi sẽ không bao giờ quên anh ấy!” Mộ Dung Tuyền không phục hét lên.

Viên Lễ nhìn Mộ Dung Tuyền từ trên xuống dưới, trào phúng cười khẩy: “Nếu tao nhớ không nhầm, mày chính là con bé suốt ngày chỉ biết bám đuôi Giang Dương đúng không? Xem ra mày thật sự thích Giang Dương. Thế ngày Giang Dương nhảy lầu mày đang ở đâu vậy? Sao không nhảy theo hắn luôn đi?”

Mộ Dung Tuyền bị chặn họng không nói được câu nào.

Viên Lễ chán ghét buông ra hai chữ “Ngu xuẩn” rồi không buồn quay đầu rời đi.

Mộ Dung Tuyền nhìn quanh bốn phía rồi nhặt lên một cục đá toan đuổi theo Viên Lễ. Tôi vội đứng lên ngăn lại hành động của cậu ấy nói: “Thôi bỏ đi.”

“Bỏ bỏ cái đầu cậu.” Cậu ấy hung hăng đẩy tôi: “Khi nào đến lượt cái loại phế vật như cậu sai khiến tôi?”

“Xin lỗi…” Tôi thấp giọng nói.

“Xin lỗi cái quái gì.” Mộ Dung Tuyền ngồi sụp xuống đất, nước mắt lăn dài trên khuôn mặt xinh xắn của cậu ấy: “Tôi sẽ không quên anh ấy, vĩnh viễn không quên.”

Tôi đưa tay ra muốn vỗ vai cô ấy an ủi, nhưng cuối cùng lại dừng trên không trung rồi buông tay xuống.

“Hôm đó tôi vốn muốn đi theo anh ấy. Tôi biết anh ấy buồn, cũng chỉ muốn an ủi anh ấy mà thôi, rồi anh ấy đột nhiên xoay người nói, không cần đi theo anh. Tôi nghĩ mình bị anh ấy chán ghét nên mới không đi theo anh ấy nữa. Ngờ đâu đó lại chính là lần cuối anh ấy nói chuyện cùng tôi. Nếu tôi kiên quyết đi theo anh ấy đến cùng, không chừng có thể kéo anh ấy lại, có lẽ anh ấy sẽ không phải chết. Tôi không nên dừng lại.” Mộ Dung Tuyền đưa hai tay lên gắt gao che mặt, nước mắt từng giọt từng giọt theo kẽ hở của ngón tay rơi xuống đất: “Tôi không nên dừng lại.”

Tôi lấy từ trong cặp sách ra một cái khăn tay đưa cho cậu ấy. Đúng như tôi nghĩ, cậu ấy không nhận nó mà gạt ra. Tôi nhặt khăn tay lên lại đưa cho cậu ấy, cậu ấy lại gạt đi. Tôi lại nhặt lên. Cậu ấy nghiêm mặt giật lấy khăn tay vừa lau nước mắt vừa đe dọa: “Nếu cậu dám đem chuyện này kể cho bất kì ai, tôi sẽ giết cậu.”

“Ừ.” Tôi thấp giọng đáp. Hai chúng tôi chật vật đứng ở đầu đường, một đứa nước mắt nước mũi tèm lem, còn một đứa mặt mũi bầm dập, đều là vì một người. Còn người tôi đang nhắc đến, có lẽ giờ này anh đang cô đơn lắm có đúng không?

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容