CÂU CHUYỆN PHÁ HỦY TAM QUAN NHẤT MÀ BẠN TỪNG GẶP LÀ GÌ? ( Phần 6/34 )

Người dịch : Thu Thủy
Vui lòng không repost, ghi nguồn cũng không, cảm ơn các bạn
——————————
Website Weibo24h : https://weibo24h.com/

Fanpage Weibo24h : https://www.facebook.com/weibo24h/

——————————

“Ồ, nỗi khổ riêng sao? Cô nói tôi nghe xem là nỗi khổ gì, là mấy ngày không có đàn ông thì sẽ chết đúng không?” 

“Tôi…” cô ấy nhất thời không nói nên lời.

“Cô đừng nói nữa, vừa hay tôi muốn nói với cô một chuyện, hai tuần nữa tôi sẽ chuyển nhà đến Đông Hoản, cô hãy tự nghĩ xem cô nên đi đâu.”

Nói xong, tôi đóng sầm cửa lại và đi ra ngoài. Tôi sợ nếu còn ở lại tôi sẽ không thể nhẫn nhịn được nữa. 

Lúc đi ra ngoài tôi dường như nghe thấy tiếng nức nở của cô ấy, nhưng lúc này tôi không thể quản được nhiều như vậy nữa, chỉ muốn đi ra ngoài và bình tĩnh lại thôi. 

Tôi định hẹn với một vài người anh em cũng lăn lộn ở Thâm Quyến đi ra ngoài uống vài ly, tiện thể nói cho họ nghe về chuyện này. Khi tôi định gọi điện thì nhận được tin nhắn WeChat từ cô ấy? 

“Xin lỗi, tôi thực sự có nỗi khổ riêng, sau này đến thời điểm thích hợp tôi sẽ kể cho anh nghe.” 

“Sắp tới tôi sẽ chuyển đi, xin lỗi.”

“Hừ, xem tôi là đồ ngốc sao?” Tôi không còn quan tâm, cũng không trả lời nữa mà gọi điện hẹn các anh em của tôi.

 “Anh Bàn, tôi vừa đi công tác về, đi ra ngoài uống vài ly với tôi đi.”

“Nhanh vậy sao? Nhưng mà uống với cậu cũng được, nhưng chỗ anh qua đó xa quá, sau khi uống xong có phải nên… ừ, cậu hiểu rồi đó.”

“Chậc, sao suốt ngày anh cứ nghĩ về việc rửa chân vậy, được, ăn cơm xong tôi sẽ mời anh đi rửa chân.” 

Tại bàn rượu, tôi nhân lúc có men rượu mà kể cho anh Bàn nghe về chuyện của khoảng thời gian này, đồng thời nói luôn những gì tôi vừa thấy lúc nãy, nhưng không ngờ phản ứng của anh Bàn lại hoàn toàn khác với tôi. 

“Bố cục nhỏ rồi”, Anh Bàn cười và nói.

“Cái gì mà bố cục nhỏ rồi?” Tôi nghi hoặc hỏi

“Cậu nghĩ xem, cậu đối với cô ấy chỉ thỉnh thoảng mời cô ấy đi ăn tối, một tháng có thể tiêu vài đồng, sau đó với chút tiền như vậy thôi, mà đã có thể ngày nào cũng… Cậu nói xem cậu còn đang muốn gì nữa? Còn về việc cô ấy có ở với một mình cậu hay không, thì đó có vấn đề gì đâu chứ, được chơi là được rồi.”

Một câu nói đã làm thức tỉnh người trong mộng, bị anh Bàn nói như vậy, tôi đột nhiên cảm thấy rằng nó không quá khó để chấp nhận như vậy. 

Không hổ danh là anh Bàn, người giỏi nhất trong số những tra nam, cảnh giới đúng là không giống nhau.

“Nào, cạn sạch hết rượu trên bàn đi, rồi đi rửa chân.” 

Anh Bàn vuốt xoa đầu mình rồi hơi nheo mắt nói. 

“Lần này chúng ta sẽ đi đâu?” Tôi liếc nhìn anh Bàn và hỏi

“Đi câu lạc bộ đô thị Ngự Hải Hoàng đi, anh vẫn chưa đi đến đó.” Ánh mắt mong đợi của anh Bàn dần dần lộ ra một chút YD.

“Đúng là hiếm thật, không ngờ có những nơi mà anh chưa đến.” 

Trong vài năm lăn lộn ở Thâm Quyến, anh Bàn cũng không có sở thích nào khác, nhưng về cơ bản anh ta đã đi qua hết tất cả các câu lạc bộ và cửa tiệm ngâm chân lớn nhỏ ở Thâm Quyến. Theo lời của anh ta, đây chính là cách nhận được tỷ lệ đền đáp cao nhất của việc đầu tư, là chuyện có thể thực hiện chỉ với vài trăm tệ, vậy tại sao bạn phải bỏ ra hàng chục nghìn tệ để theo đuổi chứ, vừa tốn kém tiền bạc và lại vừa rắc rối. 

Tại cổng Ngự Hải, anh Bàn bước vào một cách quen thuộc và nói với quầy lễ tân: “Hai người, rửa chân.” 

Đây là thói quen của anh Bàn. Thông thường trong quá trình rửa chân, kỹ thuật viên sẽ giới thiệu các dịch vụ khác cho khách hàng, và sau đó anh Bàn sẽ giả vờ chấp nhận và sau đó thay đổi, như vậy không chỉ hưởng thụ được rửa một nửa chân mà còn có thể trải nghiệm các dịch vụ khác.

Một tiếng rưỡi sau, tôi và anh Bàn đi ra ngoài. Không ngoài dự đoán của tôi, anh Bàn đã lấy được Wechat của cô kỹ thuật viên đó và đi ra ngoài với vẻ mặt đầy thỏa mãn.

Tôi nhìn thời gian, đã 12 giờ rồi, vì vậy tôi nói với anh Bàn hẹn một ngày khác vậy và đi về nhà. 

(Có thể nhiều người sẽ hỏi tại sao tôi lại viết là anh Bàn ra, thì tôi xin tiết lộ trước một chút rằng chuyện này có liên quan đến chuyện sau). 

Sau khi về đến nhà, vừa bước vào tôi lại thấy cô ấy vẫn đang bấm điện thoại, và vẫn chưa ngủ. cô ấy thấy tôi đã trở về rồi, muốn nói điều gì đó nhưng lại dừng lại.

Tôi nhận thấy sự thay đổi trong biểu hiện của cô ấy, và biết cô ấy đang muốn nói gì, vì vậy tôi nói: “Không sao đâu, tôi đã bỏ qua việc này rồi. Sau này cô có làm loạn, tôi cũng không quan tâm nữa, nhưng đừng ở trong nhà tôi là được.”

 “À… được, tôi biết rồi, sau này tôi sẽ không làm như vậy nữa.” cô ấy thở phào nhẹ nhõm.

“Ừ, chắc cô cũng đã tắm rửa sạch sẽ rồi, vậy tôi đi tắm trước đây”

Sau khi tắm rửa xong, tôi liền nằm lên giường. Vì đã uống chút rượu, nên một hồi cũng không ngủ được, và chuẩn bị chơi điện thoại di động. 

Đột nhiên cô ấy bò dậy rồi ngồi lên đùi tôi, tiếp đó cúi người xuống, đầu cũng cúi xuống theo.

“ĐM!”

Tôi có chút mất cảnh giác, đây là tình huống gì vậy, lần đầu tiên cô ấy chủ động như vậy. 

“Cô…” 

Mời các bạn đón xem phần sau ở blog.

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容