“CON TRAI CƯNG CỦA MẸ” ĐÁNG SỢ ĐẾN MỨC NÀO? (PHẦN 4)

Bà ta nghiến răng nói: “Cô còn dám nói không liên quan đến cô à? Cô cố ý lừa mẹ con tôi, đợi đến khi đẻ ra rồi coi như xong việc à? Nằm mơ đi! Nhà tôi chỉ cần con trai, không cần con gái, bây giờ đi phá ngay đi!”

 

Muốn có được cái gì, trước tiên phải biết thả mồi câu.

Tôi bắt đầu âm thầm trở thành “người mai mối” cho Bạch Lệ và Ngụy Đông.   Bạch Lệ tranh thủ lúc tôi đến kỳ, nghĩ đủ chiêu trò để quyến rũ Ngụy Đông, tôi cũng thuận nước đẩy thuyền, bắt Ngụy Đông ngủ phòng khách.   Đàn ông ở phương diện này đúng là không bao giờ làm người khác thất vọng. Bạch Lệ rất nhanh liền được như ý, hai người họ bắt đầu quấn lấy nhau, thỉnh thoảng lại mắt qua mày lại, da thịt đụng chạm như có như không.   Tôi bỏ một số tiền lớn để đồng bộ điện thoại của ba người họ, có thể tùy ý xem được tất cả các tin nhắn liên lạc trong máy. Không ngờ sau đó lại phát hện ra rất nhiều bí mật tôi chưa từng nghĩ tới.   Ví dụ, Bạch Lệ từng siêu âm bốn chiều ở một bệnh viện khác, con của cô ta là con gái, nhưng lại chủ động nói với mẹ chồng là con trai.   Ví dụ, mẹ chồng tôi và người đưa thuốc cho bà ta hại con tôi là bạn tốt, cái này không khó đoán, không ai dám lấy loại thuốc như vậy ở chỗ người không thân thiết.   Tôi đã giả vờ đồng ý chuyện lập di chúc, ba người họ đều rất vui mừng, lâng lâng tựa như trên mây vậy.   Đến lúc cho bọn họ một viên đạn đầu tiên rồi. Bước này không sắp xếp quá nhiều, chỉ cần vài ba câu nói là đủ rồi.   Ở khu của chúng tôi có một bác gái có tính tham vặt. Tôi bèn tìm bác ấy để nhờ vả.   “Cô giúp cháu nói một câu, cháu trả cô ba triệu.”   “Một câu nói ba triệu? Câu nói gì mà đáng tiền như vậy?”   Tôi nhỏ giọng nói với bác ấy, bác ấy liền nheo mắt cười:   “Đơn giản thế thôi à? Thật không đấy?”   “Thật ạ.”   Tôi đưa cho bác ấy ba triệu tiền mặt, bác ấy sợ tôi đổi ý liền vội vàng cầm tiền cất vào trong túi, nhưng vẫn cố hỏi tôi thêm một câu:   “Sao lại bảo cô nói như vậy?”   “Không giấu gì cô, chị ta ngày nào cũng khoe khoang mang thai con trai trước mặt cháu, cháu vừa sảy thai, nhìn chị ta thấy rất ngứa mắt.”   “Ồ hiểu rồi hiểu rồi, nó đúng là cái loại chẳng ra gì.”   “Vậy cháu nhờ cả vào cô.”   “Yên tâm, đảm bảo thành công.”   Sáng hôm sau, Bạch Lệ dậy sớm nấu đồ ăn sáng cho mẹ chồng và Ngụy Đông, ba người họ vừa nói vừa cười, không khí ấm áp vui vẻ biết bao.   “Ôi, con trai, con lại đạp rồi.” – Bạch Lệ mỉm cười xoa bụng, nhìn tôi đầy kiêu ngạo.   Tôi vừa ăn mì vừa vô tình nói:   “Chị dâu, sao chị biết chị mang thai con trai? Đi bệnh viện kiểm tra chưa?”   Nét cười trên mặt Bạch Lệ cứng lại, có chút mất tự nhiên.   “Đương nhiên là kiểm tra rồi, nhìn rõ mồn một.”   “Bạn em đều nói thai nhi chưa đủ lớn thì siêu âm không chuẩn đâu, lần đầu tiên chị đi siêu âm hình như lúc ấy mới được gần năm tháng nhỉ?”   Mẹ chồng nghe thấy câu ấy của tôi liền nhìn chằm chằm bụng Bạch Lệ.   “Đúng rồi đấy, bây giờ to hơn rồi, hay là đi kiểm tra lại đi cho chắc? Lần trước con đi siêu âm mẹ có đi cùng đâu.”   Một việc mà bà ta luôn tin tưởng không chút nghi ngờ, giờ bị một câu nói của tôi đả động.   “Không cần đâu.”   Bạch Lệ trốn tránh chủ đề này, mà mẹ chồng tôi lại vô cùng mẫn cảm, Bạch Lệ càng lảng tránh, bà ta càng nghi ngờ.   “Đến giờ đi tản bộ rồi, hôm nay ăn hơi no.” – Bạch Lệ đứng dậy, cố gắng kết thúc vấn đề này.   “Đi thôi, mẹ đưa con đi.”   Mỗi ngày bà ta luôn đưa Bạch Lệ đi tản bộ theo thời gian cố định, lúc bọn họ ra khỏi nhà, bác gái mà tôi nhờ kia đã chờ sẵn ở dưới.   Tôi nhờ bác ấy nói: bụng con dâu bà tròn nhỉ, vừa nhìn là biết chửa con gái, lúc tôi mang thai con gái cũng y hệt như này. Tôi nhìn cái này chuẩn lắm đấy, chưa sai bao giờ đâu.   Nếu Bạch Lệ phủ định, bác ấy sẽ nói “không thể nào, tôi dám cá cược đấy, nếu là con trai tôi sẽ trồng cây chuối đi từ đây đến cuối ngõ.”   Mấy lời kiểu này bác ấy nói quen rồi, đảm bảo không thể nhìn ra là nói dối.   Tôi đứng bên cửa sổ, nhìn bác gái nhiệt tình xoa bụng của Bạch Lệ, mọi việc đều diễn ra thuận lợi.   Mới sáng sớm tôi đã nhắc đến chuyện này, bây giờ mấy lời của bác gái kia chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa. Mẹ chồng tôi đã không thể nào kìm chế được hoài nghi, cho dù Bạch Lệ không muốn đi kiểm tra, bà ta cũng sẽ bắt chị ta đi cho bằng được.   Quả nhiên, lúc Bạch Lệ trở về nhìn tôi vô cùng tức giận, vào phòng thay quần áo.   “Thiên Thiên, buổi trưa con tự ăn cơm nhé, mẹ với Bạch Lệ đi sang bệnh viện tư nhân gần đây để kiểm tra.”   “Con về nhà mẹ đẻ.”   Lúc này, bà ta không còn tâm trí đâu mà quan tâm tôi nữa.   Lúc bọn họ đi thì người tôi mời cũng tới, nhân viên lắp máy quay trộm. Tất cả mọi việc đều sắp xếp ổn thỏa, tôi liền về nhà mẹ đẻ.   Đến trưa thì Bạch Lệ và mẹ chồng về đến nhà, máy quay trộm cảm nhận được vật thể di chuyển liền bắt đầu hoạt động.   Tôi nằm trên giường, nhìn bọn từ xa xa, tựa như đang xem một thước phim.   Ngụy Đông cũng có ở đó.   Anh ta và mẹ mình không thương tiếc giết chết đứa con trai của tôi, đứa con kiên trì muốn giữ lại thì lại là con gái, đúng là trào phúng!   “Bạch Lệ!” – mẹ chồng nhăn mày, kích động chất vấn Bạch Lệ, thân thể béo mập dường như đang run lên bần bật, khuôn mặt đỏ lên vì tức giận.   “Ai nói với cô là cô mang thai con trai? Chắc chẳng có ai nói nhỉ? Có phải cô cố ý lừa mẹ con tôi đúng không? Sao cô dám làm thế!”   “Mẹ nói cái gì thế? Con đi bệnh viện tra rồi, bác sĩ nói là con trai, con việc gì phải lừa mẹ.”   “Cô còn giả vờ à? Cô muốn cướp Ngụy Đông, nói dối là mình mang thai con trai. Chúng tôi tưởng cô mang thai con trai thật mới bỏ đứa bé của Thiên Thiên. Đứa bé ấy là cháu trai ruột của tôi cô có biết không?”   Bây giờ đã biết đau lòng cho cháu trai rồi à? Cho các người đau lòng đến chết. Các người đau lòng thêm trăm vạn lần cũng không bù đắp được tội nghiệp mình đã gây ra!   “Cái gì mà cướp Ngụy Đông? Kế hoạch là do các người nghĩ ra, giờ đổ lên đầu một mình tôi làm gì? Trước kia bác sĩ nói là con trai chắc là do thai còn bé chưa nhìn rõ thôi mà.”   “Cô nói nhìn chưa rõ thì là nhìn chưa rõ à? Cô không biết là là cô nói dối như vậy đã giết chết cháu trai nhà tôi không?” – bà ta nghe Bạch Lệ nói vậy, càng ngày càng tức.   Bạch Lệ cũng chẳng phải loại hiền lành gì, cho dù đuối lý cũng tuyệt đối không chịu tỏ ra yếu thế.   Chị ta bày ra dáng vẻ lợn chết không sợ nước sôi, chống nạnh, hất hàm nói:   “Tôi nói thế thì làm sao? Đứa bé là do các người giết, là do các người nhẫn tâm, liên quan quái gì đến tôi?”   Bà ta nghiến răng nói: “Cô còn dám nói không liên quan đến cô à? Cô cố ý lừa mẹ con tôi, đợi đến khi đẻ ra rồi coi như xong việc à? Nằm mơ đi! Nhà tôi chỉ cần con trai, không cần con gái, bây giờ đi phá ngay đi!    Trịnh Thu Mai (Quần Đùi Hoa) dịch.

Nếu bạn thấy bài viết hữu ích đừng quên dành tặng tác giả 1 like nhé ^^!

Group: Chia sẻ tin tức Weibo24h

Group chia sẻ tin tức Wibo24h

Admin: Trần Ngọc Duy

Trang Facebook của admin

Bài viết đã được bảo vệ bản quyền bởi:

Content Protection by DMCA.com

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容