“CON TRAI CƯNG CỦA MẸ” ĐÁNG SỢ ĐẾN MỨC NÀO? (PHẦN 3)

Tôi muốn lũ ác quỷ kia, tất cả phải cùng chết!

Hai người họ nói chuyện xong rồi, tôi nghe thấy tiếng bước chân tiến về phòng nên không nghĩ được gì nhiều, chỉ kịp vội vàng trèo trở lại giường giả vờ ngủ.

Hai chân tôi lạnh ngắt, cả người đầy mồ hôi, trái tim thì đang run rẩy.

Giây phút ấy cả thế giới của tôi như sụp đổ, chồng tôi ngoại tình có con riêng, lại còn muốn tự tay phá bỏ đứa con trong bụng tôi.

Hình ảnh anh ta xoa bụng tôi âu yếm vẫn như ở trước mắt, chẳng lẽ đều là giả vờ sao? Sao anh ta nỡ lòng làm vậy?

Tôi gắng sức khống chế nước mắt đang rơi, bây giờ không phải lúc nghĩ những thứ này, bảo vệ con tôi mới là quan trọng nhất.

Ngụy Đông bước vào phòng bật đèn, tôi giả vờ như bị ánh sáng làm tỉnh giấc.

“Làm gì thế anh? Nửa đêm rồi còn bật điện?”

“Bảo bối, thuốc này lấy ở tiệm thuốc Bắc mà mẹ tin tưởng nhất, thuốc bổ tốt cho thai nhi, em tranh thủ uống lúc còn đang nóng đi.”

Anh ta thực sự muốn ra tay! Trái tim tôi đau đớn như bị dao cắt, trong chăn bàn tay cuộn chặt thành nắm đấm, móng tay găm sâu vào da thịt.

Anh ta bước đến bên giường, đặt bát thuốc lên mặt bàn rồi đỡ tôi ngồi dậy.

“Thuốc thang gì mà chưa bắt mạch thăm khám gì đã kê rồi? Em không uống đâu.”

“Bảo bối, hiệu thuốc này mẹ tin tưởng lắm đấy, Bạch Lệ cũng dùng thuốc dưỡng thai ở đây, mà thai nhi của chị ấy lại khỏe mạnh hơn của vợ chồng mình. Bác sĩ chẳng bảo con chúng mình quá yếu còn gì? Thuốc bắc không có tác dụng phụ, tốt hơn thuốc tây nhiều.”

Nếu không nghe thấy hai người họ nói chuyện, anh ta nói như vậy có khi tôi thực sự sẽ tin!
Sao anh ta có thể diễn hay như vậy? Còn tôi sao lại ngu ngốc thế này?

“Có thật không?” – Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta mà hỏi.

Anh ta hơi né ánh mắt tôi, trả lời:

“Đương nhiên là thật rồi.”

“Thế thì để em uống.”

Tôi ngồi thẳng dậy, nâng bát thuốc lên, mắt vẫn nhìn anh ta không rời, vẫn hy vọng anh ta sẽ nói với tôi: Thiên Thiên, đừng uống.

Nhưng anh ta chỉ nhìn tôi, im lặng không lên tiếng.

“Em ngửi thấy có vị đắng, anh giúp em lấy mấy miếng nho khô đi.”

“Nếu đắng thì…”

“Nếu đắng thì không uống nữa ạ?” – Tôi vẫn ngu ngốc ôm một tia hy vọng.

“Em nói cũng đúng, ăn nho khô chắc là bớt đắng đấy, để anh đi lấy.”

Anh ta mang nho khô đến cho tôi, tôi vươn tay nhận lấy, giả vờ vô tình làm đổ bát thuốc ra sàn.

“Ôi sao lại đổ mất rồi, tại em hết.” – Tôi nói

Ngụy Đông hình như thở phào một hơi.

“Đổ thì đổ thôi, để anh dọn dẹp, em ngủ đi.”

Tôi nằm xuống nhắm mắt lại, anh ta cũng nhanh chóng dọn dẹp rồi tắt đèn, bước ra khỏi phòng.

Một lúc lâu sau, tôi lại nghe thấy tiếng của hai người họ từ ngoài phòng khách.

“Sao lại thế, hay là nó cố ý làm đổ?”

“Không phải đâu, Thiên Thiên không cẩn thận làm đổ thôi ạ.”

“Sao nó lại bất cẩn thế? Hay là nghe thấy mẹ con mình nói chuyện rồi?”

“Không thể nào, Thiên Thiên ngây thơ như thế, nếu mà nghe thấy rồi làm gì có chuyện cô ấy không làm loạn?”

Xem ra, trong lòng anh ta, tôi là một con ngu không hơn không kém.

“Cả nam cả nữ không tốt à mẹ? Mẹ, đây là ý trời rồi, mẹ để cô ấy sinh đứa bé đi.”

Cả nam cả nữ, tức là hai người họ chắc chắn đứa bé trong bụng tôi là con gái, đứa bé còn lại thì là con trai. Rốt cuộc là con của anh ta với ai?

Anh ta ngày nào cũng đi làm về đúng giờ, điện thoại cũng không bao giờ để mật mã, không hề giống với một người đang ngoại tình.

“Không được, ngày mai lại đun bát khác.”

Ngụy Đông thở dài một hơi, đồng ý.

Sáng ngày hôm sau, mẹ chồng cười nói với tôi rằng:

“Thiên Thiên, bát thuốc tối hôm qua con chưa uống ấy, thuốc đấy tốt lắm, hôm nay mẹ lại đi lấy cho con một thang nhé?”

“Được ạ, cảm ơn mẹ.”

“Thiên Thiên ngoan quá, người trẻ bây giờ chẳng mấy ai tin thuốc bắc nữa.”

Đúng rồi, ngu như tôi tốt quá còn gì, để các người tùy ý lừa gạt.

Bà ta liếc Ngụy Đông một cái, ra vẻ đắc ý vì thành công lừa được tôi.

Tôi thực sự muốn xé xác bà ta, vì đứa trẻ trong bụng mình.

Nhưng bây giờ chưa phải lúc, tôi còn phải xem xem người mà bà ta kiên trì bắt Ngụy Đông chọn lựa thực sự là ai.

Bạch Lệ ngồi một bên vừa ăn bánh vừa xen lời:

“Thuốc ấy tốt lắm, chị uống nhiều rồi, bác sĩ bảo bé trai trong bụng cực kỳ khỏe mạnh.”

Tôi liếc nhìn Bạch Lệ, trong lòng nghĩ chị ta đang phối hợp với hai mẹ con họ lừa tôi, hay đơn giản chỉ đang hóng chuyện.

“Hôm qua đi siêu âm bốn chiều rồi à?” – Chị ta hỏi.

“Vâng.”

“Là nam hay nữ? Thai nhi có khỏe không?”

“Khỏe ạ, nhưng chưa xác định được giới tính.”

“Bé của chị là con trai đấy, bác sỹ bảo thế.”

“Chúc mừng chị ạ.”

“Em thực sự chúc mừng chị sao?” – Chị ta cười hỏi ngược lại tôi.

Câu hỏi này, và cả biểu cảm trên gương mặt chị ta, đều vô cùng kỳ quái.

Ngụy Đông tiếp lời:

“Thiên Thiên đương nhiên là thật lòng chúc mừng chị rồi.”

“Thôi, không ăn nữa.” Bạch Lệ đặt bánh xuống, nhìn Ngụy Đông, “Ngụy Đông, bụng chị hơi khó chịu, em đi bênh viện kiểm tra với chị được không?”

“Sao lại khó chịu thế?” – Ngụy Đông hơi nhăn mày, có vẻ không thoải mái.

“Chị không biết, đi thôi.”

Chị ta nắm chặt tay của Ngụy Đông.

Nắm tay em chồng ngay trước mặt em dâu, đây là việc một góa phụ nên làm ư?

Trong đầu tôi đột nhiên xẹt qua một ý nghĩ vô cùng kỳ quái.

Là chị ta? Bạch Lệ?

Tôi nghĩ suốt cả một đêm, từ bạn học và đồng nghiệp của Ngụy Đông cho đến tất cả phụ nữ mà anh ta có thể tiếp xúc đều cảm thấy không có khả năng. Chỉ có một người duy nhất không nằm trong phạm vi xem xét của tôi, chính là Bạch Lệ.

Có lẽ bởi vì tôi chưa bao giờ từng coi chị ta là phụ nữ, chị ta là người nhà của Ngụy Đông, lớn hơn anh ta vài tuổi đã đành, ngoại hình cũng không xinh đẹp, cũng chẳng có công việc đàng hoàng.

Ngụy Đông thích chị ta ở điểm nào? Hơn nữa Bạch Lệ còn có bạn trai tốt hơn Ngụy Đông không biết bao nhiêu lần.

Thấy tôi nhìn chằm chằm tay Bạch Lệ, Ngụy Đông vội gạt tay chị ta ra.

“Chị dâu, em phải chăm sóc Thiên Thiên, chị gọi bạn trai chị đi cùng đi.”

“Lâm Thạc đi công tác rồi, em đưa chị đi đi mà.”

Câu nói tràn ngập mùi vị làm nũng. Con người ta khi chưa gặp biến cố sẽ không thể biết bản thân mạnh mẽ thế nào. Cũng như giờ phút này đây, biểu cảm của tôi không hề thay đổi, nhìn hai người họ như nhìn hai kẻ không hề quen biết.

“Anh đưa chị ấy đi đi.”

“Cảm ơn em nhé Thiên Thiên, tự nhiên cảm thấy em đúng là rất rộng lượng.”

“Ngụy Đông, Thiên Thiên đồng ý rồi kìa, đưa chị đi kiểm tra xong thì nhân tiện đi mua ít quần áo em bé nhé.”

Vẻ mặt Ngụy Đông có chút không được được tự nhiên.

“Mấy thứ ấy em không biết xem, chị tự xem một mình đi.”

“Con đừng nói thế, Bạch Lệ mang thai đi lại khó khăn, con cứ đưa chị ấy đi dạo một lát, như thế cũng tốt cho em bé trong bụng.” – Mẹ chồng nói.

Trước kia tôi luôn thắc mắc tại sao thái độ của bà ta với Bạch Lệ lại thay đổi nhanh như thế, với cái tính không chịu thiệt của bà ta, Bạch Lệ mang thai con người khác, làm sao lại ân cần chăm sóc chị ta như vậy?

Câu nói vừa rồi của bà ta, coi như chứng thực suy đoán của tôi.

Trái tim tôi đau như dao cắt, nhưng vẫn cố gắng nặn ra một nụ cười.

“Mẹ bảo phải đi mua thuốc còn gì ạ, mẹ đi sớm một chút đi ạ.”

“Ừ đúng đúng đúng, bây giờ mẹ đi xếp hàng, mẹ về sẽ mua thức ăn ngon tẩm bổ cho con và Bạch Lệ nhé.”

“Con cảm ơn ạ.”

Sau khi bà ta đi, tôi cũng ra khỏi nhà, bám theo sau Bạch Lệ và Ngụy Đông.

Trên đường đi, hai người họ đứng cách nhau rất xa, cả chặng đường đến bệnh viện cũng không có hành động gì mờ ám. Ngụy Đông dường như cố tình giữ khoảng cách với chị ta.

Chính vào lúc tôi nghĩ rằng mình đã đoán nhầm thì bỗng có người gọi tên, vỗ vai tôi từ phía sau. Tôi ngoảnh lại nhìn, là Lâm Thạc.

“Bạch Lệ bảo là anh đi công tác rồi, anh lừa chị ấy à?”

“Chúng tôi chia tay rồi, cô ấy không nói sao?”

Tôi lắc đầu.

“Không có, chị ấy mang thai con của anh, sao lại nói chia tay là chia tay thế, anh vô trách nhiệm quá rồi đấy!”

Nhìn thấy Lâm Thạc, tôi lại càng cảm thấy không thể có chuyện Bạch Lệ bỏ Lâm Thạc để quấn lấy Ngụy Đông. Hay là do bị Lâm Thạc bỏ rơi, quá tức giận nên mới quyến rũ Ngụy Đông?

Cho đến tận lúc này, tôi vẫn chưa nguôi hy vọng là mình đoán nhầm.

Lâm Thạc cười nói: “Em không biết à? Chính vì cô ấy có thai bọn anh mới chia tay, anh bị vô sinh, hơn nữa cũng cũng chưa từng ngủ với cô ấy.”

Nói như vậy, đứa trẻ không thể nào là con Lâm Thạc, vậy thì chắc chắn là con của Ngụy Đông.

Lúc ấy Bạch Lệ và Ngụy Đông từ trong phòng khám bước ra, Bạch Lệ nói gì đó, Ngụy Đông thì đứng im không nhúc nhích. Bạch Lệ tỏ vẻ tức giận, mấy phút sau, Ngụy Đông đột nhiên hôn lên trán cô ta.

Đôi môi ấy từng hôn tôi vô số lần giờ lại hôn người khác, tôi chỉ cảm thấy buồn nôn không chịu nổi.

Lâm Thạc nhìn theo tôi về phía đó, nhăn mày tỏ vẻ ngạc nhiên.
Tôi bước về phía trước, Lâm Thạc lại kéo tôi trở về, nhỏ giọng nói: “Thiên Thiên, đừng kích động, em đang mang thai đấy.”

Nói xong, Lâm Thạc kéo tay tôi đi về hướng ngược lại.

Đúng, tôi còn đang mang thai, xông lên đánh hai người họ sao? Nhỡ đâu ngã thì con tôi phải làm sao?

Lâm Thạc không hỏi ý kiến tôi, trực tiếp kéo tôi đến một công viên gần đó.

“Em định thế nào bây giờ?”

Sự việc xảy ra quá bất ngờ, tôi không biết phải làm sao nữa.

“Em vẫn muốn tiếp tục với anh ta à?”

“Không.”

“Vậy thì ly hôn đi.”

Tôi lắc đầu.

“Như vậy thì quá dễ dàng cho bọn họ.”

“Đúng thật là quá đáng! Hay em cũng nói con em là của anh, cho bọn họ cũng nếm mùi một chút?”

“Không được, như vậy khi ly hôn có khi lại tạo cơ hội cho bọn họ đòi phân chia tài sản.”

“Không tệ nhỉ, vẫn còn nghĩ đến tài sản tức là em vẫn còn tỉnh táo đấy. Dáng vẻ của em vừa nãy cứ như muốn giết người ấy.”

Tôi chỉ là không muốn bọn họ được như ý mà thôi.

Tôi biết, vì đứa con trong bụng, tôi nên tránh xa lũ người độc ác ấy, nhưng có lẽ tôi còn muốn nhìn xem người đàn ông tôi từng yêu có thể làm ra những chuyện gì, hoặc có lẽ chỉ là do tôi không cam tâm bỏ qua cho bọn họ mà thôi.

“Em về đây” – tôi đứng dậy.

“Thiên Thiên, em cần anh giúp không?”

“Không cần, tự em có thể giải quyết.”

“Em còn có con, đừng quá cứng đầu.”

“Em biết rồi, cảm ơn anh.”

Về đến nhà, tôi cố gắng ép mình
ngủ bù một giấc.

Lúc tỉnh lại, tôi càng cảm thấy hận hơn. Tôi và Bạch Lệ không được coi là thân thiết, nhưng dù sao cũng từng tâm sự với nhau, cùng dạo phố, cùng xem phim, khi tôi mua sữa cho thai phụ cũng sẽ mua hai hộp. Tôi đối xử tốt với chị ta như vậy, thế mà chị ta dám cướp chồng tôi. Hai người họ, đều là loại lòng lang dạ sói.

Tôi nhớ ra rồi, chắc chắn là mẹ chồng không muốn chị ta đem theo Duệ Duệ đi tái giá mới tác hợp cho hai người họ. Có một lần tôi về nhà mẹ đẻ, lúc trở về thấy Ngụy Đông cư xử hơi kỳ lạ. Tính thời gian Bạch Lệ mang thai, có lẽ đúng là vào hôm ấy.

Lúc này ba người họ đều đã trở về, tôi nghe thấy tiếng Bạch Lệ cười, chị ta đang nói chuyện với mẹ chồng về quần áo mới mua cho đứa trẻ.

“Thiên Thiên, bảo bối, ra ăn cơm đi em.”

Đúng là buồn nôn.

Trên bàn thức ăn thịnh soạn, còn có một bát thuốc bắc màu đen.
“Thiên Thiên, uống thuốc trước đi con.”

“Con đói rồi, ăn cơm trước đã.”
Bạch Lệ tâm trạng vui vẻ, gắp thức ăn cho mẹ chồng, lại gắp thức ăn cho Ngụy Đông.

“Thuốc này có tin được không ạ?”

“Tin được chứ, đấy là nhà họ hàng xa của Bạch Lệ, Bạch Lệ cũng dùng thuốc ở đấy suốt mà.”

Nói như vậy, chắc chắn Bạch Lệ cũng biết chuyện này, hợp tác với mẹ con họ để giết con tôi.
Tôi lấy tay xoa bụng, con ngoan đừng sợ, mẹ nhất định sẽ bảo vệ con.

Tôi đặt đũa xuống, bà ta liền vội vàng giục tôi uống thuốc.

Tôi chạm nhẹ vào bát.

“Thuốc nguội rồi, để con đi hâm lại.”

Tôi đứng dậy, nghe thấy Bạch Lệ nói:

“Thiên Thiên, đừng hâm nóng quá, thuốc để âm ấm hiệu quả mới cao.”

“Bạch Lệ, em mới nhớ ra bác sĩ Cố có gọi điện cho em, nói là thai nhi của chị có chút vấn đề đấy.”

Tôi ngoảnh đầu lại nói một câu như vậy, Bạch Lệ và mẹ chồng bắt đầu sốt sắng, tôi nhìn sang Ngụy Đông, anh ta lại không có phản ứng gì.

“Không đúng, hôm nay bọn chị đi kiểm tra, bác sĩ Cố bảo vẫn bình thường mà.”

“Hay là ông ấy ngại chưa nói thẳng, chị gọi điện thử xem sao.”

Mẹ chồng vội vàng giúp Bạch Lệ đi lấy điện thoại, tôi bưng thuốc vào phòng bếp.

Đợi đến khi điện thoại kết nối, sự chú ý của mấy người họ dồn cả vào Bạch Lệ, tôi dùng ngón tay bôi một ít thuốc lên môi, chỗ còn lại đem đổ hết, trở lại bàn ăn.

“Không có sao? Vậy cảm ơn bác sĩ Cố.”

Bạch Lệ thở phào một hơi, nhướn mày nhìn tôi.

“Bác sĩ Cố nói không điện thoại cho em mà, sao em lại nói thế. Dọa chết chị rồi!”

Tôi cũng mong dọa chết chị lắm.

“Không gọi sao? Rõ ràng em có nghe điện thoại mà nhỉ. Trời ạ, hay là em nằm mơ xong rồi tưởng thật nhỉ?”

Mẹ chồng giờ mới thấy an tâm, lúc này mới nhớ đến tôi.

“Con uống thuốc chưa Thiên Thiên?”

“Uống rồi ạ.”

“Cảm giác thấy thế nào?”

Còn hỏi cảm giác thế nào, hiệu quả của thuốc cũng không nhanh như vậy… Ý nghĩ này vừa xẹt qua đầu tôi, bụng tôi bỗng nhiên đau quặn lại.

Đau đến cùng cực.

Tôi ôm bụng kêu một tiếng “đau”, không đứng vững ròi ngã xuống, Ngụy Đông tiến lên đỡ tôi dậy.

“Ôi! Máu!”

Bạch Lệ kêu lên một tiếng, tôi cảm giác như có một cơn sóng dữ từ trong thân thể tôi tràn ra, tôi như cảm giác được sinh mệnh bé nhỏ đang dần trôi đi theo làn sóng ấy.

Con tôi!

Tôi liều mạng ôm chặt bụng, mắt chằm chằm nhìn bản thân mình đang nằm trong vũng máu, bụng dường như không còn sức nặng.

Thai nhi trong bụng kích động đạp một hồi lâu, sau đó không còn động nữa.

“Con tôi! Con của tôi!” Tôi không ngừng kêu khóc, bám chặt tay của Ngụy Đông không chịu buông.

Lúc ấy tôi không còn quan tâm đến sự phản bội của anh ta nữa, cái gì tôi cũng có thể tha thứ hết. Tôi chỉ cầu xin, anh ta cứu con tôi.

“Ngụy Đông, mau, mau cứu con chúng mình đi anh!”

“Được, được, anh gọi cấp cứu, để anh gọi cấp cứu!”

Ngụy Đông run rẩy móc điện thoại gọi cấp cứu, giọng nói lúc gọi cấp cứu cũng không ngừng run rẩy.

Mẹ chồng tôi lại vô cùng bình tĩnh, mặc dù bà ta giả vờ gấp gáp, Bạch Lệ cũng giả vờ quan tâm.

Tôi vuốt ve bụng, lẩm nhẩm nói chuyện với con mình.

“Đừng vội, cha mẹ sẽ cứu con, mạnh mẽ lên con nhé!”

Nước ối vỡ rồi, thai nhi chưa đủ 7 tháng, nếu sinh ra không thể nào sống được.

Tôi hiểu, nhưng tôi không muốn tin, khoa học toàn là thứ gạt người, con tôi chắc chắn có thể sống!

Tôi lên xe cấp cứu, đến bệnh viện, bác sĩ Cố nói con tôi đã không còn rồi, đã không còn hơi thở, tôi ngất lịm đi.

Không biết qua bao lâu, khi tôi tỉnh lại, cả người đầy mồ hôi lạnh.

Tôi không muốn mở mắt nữa, không muốn đối diện với thế giới này.

Thế nhưng não tôi lúc ấy lại vô cùng tỉnh táo, trong đầu vẫn luôn xoay chuyển một câu hỏi, rõ ràng chưa uống thuốc, tại sao con tôi lại mất rồi? Chẳng lẽ bà ta dùng cách khác sao?

“Thuốc ấy mạnh như vậy ạ? Sao có thể như thế? Hay trước đây mẹ từng bỏ thuốc cho cô ấy rồi?” – Ngụy Đông đứng ngoài hành lang, nhỏ giọng hỏi mẹ anh ta.

“Bỏ rồi thì có làm sao? Bát thuốc hôm nay chỉ là thuốc dẫn thôi, trước đây mẹ bỏ thuốc vào trong cơm của nó rất nhiều lần rồi, con của nó đã không giữ được từ lâu rồi.”

Tôi căm hận nắm chặt ga giường.

“Sao mẹ lại đối xử với cô ấy như thế? Bác sĩ Cố nói rồi còn gì, sau này cô ấy chắc là không mang thai được nữa rồi! Mà cái thai này rõ ràng là con trai mẹ thấy không, lại còn lớn như thế rồi!
Tôi nghe thấy tiếng khóc của

Ngụy Đông, anh ta có lẽ đang rơi nước mắt, còn trái tim tôi thì đang rỉ máu.

“Con đừng buồn Ngụy Đông, chúng ta vẫn còn đứa con khác, mà cũng vẫn là con trai.” Bạch Lệ an ủi anh ta: “Bây giờ cũng tốt mà nhỉ? Anh ly hôn với Thiên Thiên, gia đình chúng ta sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi.”

“Hừ, vội gì ly hôn, bây giờ ly hôn chúng ta không lấy được gì hết. Ngụy Đông à, con chịu khó dỗ Thiên Thiên một thời gian, nghĩ cách dụ nó lập di chúc để lại căn nhà cho con.”

Con tôi chết rồi.

Đều là do bọn họ hãm hại.
Vậy mà giờ bọn họ vẫn nghĩ sẽ sống hạnh phúc bên nhau? Sống trong nhà của tôi? Hại chết con tôi, âm mưu chiếm nhà của tôi, bây giờ xem ra còn muốn lấy luôn cả mạng của tôi nữa.

Đều trách tôi mắt mù, là tôi có lỗi với con.

Làm sao tôi có thể để bé con của tôi ra đi một mình cô đơn như vậy?

Tôi muốn lũ ác quỷ kia, tất cả phải cùng chết!

Trịnh Thu Mai (Quần Đùi Hoa) dịch.

Nếu bạn thấy bài viết hữu ích đừng quên dành tặng tác giả 1 like nhé ^^!

Group: Chia sẻ tin tức Weibo24h

Group chia sẻ tin tức Wibo24h

Admin: Trần Ngọc Duy

Trang Facebook của admin

Bài viết đã được bảo vệ bản quyền bởi:

Content Protection by DMCA.com

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容