[Zhihu] Truyện ngắn: Tôi quên mất lý do mình tự sát (Phần 7/15)

7. Phản bội

Cả đời tôi chưa từng làm chuyện gì tốt. Không dắt người già qua đường, không nhặt của rơi, cấp 3 vẫn để mẹ phải giặt tất cho, nói chung chuyện gì cũng không phải làm. Vì thế nên bây giờ tôi không nghĩ tới mình sau khi chết lại phải giúp kẻ khác từ đầu đến đuôi – se duyên!

Không biết từ khi nào mà Tiền Tiểu Đạo và Mộ Dung Tuyền bắt đầu trở nên thân thiết nữa. Tuy là lúc rảnh rỗi thì cô ta vẫn chống nạnh bắt Tiền Tiểu Đạo làm trâu làm ngựa, nhưng ít nhất không còn hất nước vào mặt cậu ta nữa rồi. Mà chuyện này thì tôi có công lao lớn nhất đấy nhé, là ông đây đã tính toán kỹ lưỡng, đi dò la tin tức để Tiền Tiểu Đạo có thể tiếp cận Mộ Dung Tuyền. À ờm, tuy rằng con mẹ nó căn bản là chẳng có tin gì tốt cả. Đã thế nhưng mà Tiền Tiểu Đạo còn xem tôi như bà mối, tâng bốc tôi lên cả chín tầng mây “Ồ!”

Trong tiết thể dục, tôi nhìn thật kĩ Mộ Dung Tuyền rồi nói với Tiền Tiểu Đạo: “Con bé này vừa lép vừa lùn vừa hung dữ, rốt cuộc có gì tốt?”

Con nhóc này mà đem ra so với Viên Lễ, xin lỗi chứ tôi nghĩ ngay đến khỉ đột và nữ thần.

Tiền Tiểu Đạo ngẩn cả người, nửa ngày mới nghe ra là tôi đang nói đến Mộ Dung Tuyền, lắp bắp nói: “Cậu ấy rất lương thiện.”

“Lương thiện? Cậu có chắc chắc từ cậu vừa nói không đấy, lương thiện á? Này Tiền Tiểu Đạo, anh nói không sai mà, cậu có máu cuồng ngược chắc luôn đấy.”

“Cậu ấy đồng ý cùng em đi tìm lý do anh tự tử.” Tiền Tiểu Đạo nói: “Cậu ấy rất quan tâm đến chuyện của anh.”

Tốt lắm, như vậy thì càng thuận lợi rồi, ánh mắt tôi lóe sáng: “Này này, hình như chúng ta quên mất một con ma tên là Giang Dương rồi đấy.”

“Cậu ấy thật sự rất thích anh.” Tiền Tiểu Đạo không tự nhiên nói: “Thích đến nỗi chấp nhận bám theo anh, bị mọi người nói là bám đuôi không biết liêm sỉ, cậu ấy cũng không dễ dàng gì.”

Tôi hừ lạnh.

“Anh có cần phải lạnh lùng như vậy không?” Tiền Tiểu Đạo bỗng dưng cao giọng nói: “Cho dù anh có không thích cậu ấy đi chăng nữa, anh cũng không thể coi thường tình cảm chân thành của cậu ấy được.”

Đây là lần đầu tiên tôi thấy Tiền Tiểu Đạo nổi giận, nếu nổi giận trong giọng nói mà cũng được tính là nổi giận.

Có vợ quên mẹ, các cụ nói cấm có sai. Mới có vài ngày mà đã dám lời to tiếng nhỏ với ông rồi. Trong lúc tôi cùng Tiền Tiểu Đạo mắt to trừng mắt bé thì Mộ Dung Tuyền không biết từ đâu chui ra vỗ vai Tiền Tiểu Đạo: “Cậu đứng ngẩn người ở đây làm cái gì? Tôi khát rồi, cậu đi mua nước cho tôi đi.”

“Được.” Tiền Tiểu Đạo – một thằng nô tài đích thực với cái đuôi phe phẩy lập tức xoay người chạy về phía căn tin. Tôi đứng yên nhìn bóng dáng cậu ta chạy ngày càng xa, bỗng dưng thấy mệt mỏi vô cùng.

Nói trắng ra thì Tiền Tiểu Đạo cũng không có nghĩa vụ phải giúp tôi điều tra chuyện gì. Cậu ta chỉ không may nhìn thấy tôi tự tử, cũng chẳng may lại là người duy nhất nhìn thấy linh hồn tôi. Ngay từ đầu, có thể là vì cậu ta sợ hãi nên mới khuất phục tôi, nhưng dần dần cậu ta sẽ phát hiện ra, tôi cũng chỉ là một con ma hữu danh vô thực chẳng có sức uy hiếp nào hết. Cho dù cậu ta có chọn không để mắt đến tôi, tôi cũng chẳng làm gì được cậu ta. Sớm muộn gì Tiền Tiểu Đạo cũng giống như bao người khác, dần dần lãng quên tôi.

Tôi không ở sân thể dục chờ Tiền Tiểu Đạo quay lại mà đi đến lớp học của Viên Lễ. Khi tôi đang đa sầu đa cảm, người đầu tiên nhớ đến lại vẫn là cô bạn gái mềm mại động lòng người này. Nếu bây giờ tôi có thể ôm lấy cô ấy thì tốt biết bao.

Viên Lễ như thường lệ dựa vào ban công đọc sách. Lúc tôi còn sống khoái nhất là khi đợi lúc cô ấy chuyên tâm đọc sách thì chạy đến trêu chọc cô ấy, cướp đi sách của cô ấy, hoặc là từ phía sau vương tay che mắt cô ấy. Cô ấy chỉ biết bất đắc dĩ mắng tôi, nhưng trong đôi mắt lại ngập tràn yêu thương. Chúng tôi cùng nhau dựa vào ban công nhìn lên bầu trời xanh. Lúc đó tôi còn ước sau khi tốt nghiệp nếu đỗ vào cùng trường đại học với cô ấy thì thật tốt.

Tiếng nhạc chuông quen thuộc reo lên, Viên Lễ bỏ sách xuống rồi nhìn quanh bốn phía xem có ai không mới nhấc máy “Có chuyện gì?” Ôi, giọng nói mới điềm đạm làm sao.

Tôi theo bản năng tiến sát lại gần cô ấy, bởi vì rất gần nên tôi có thể nghe thấy rõ ràng giọng nói truyền qua loa: “Nhớ em thôi mà, em yêu.”

Giọng đàn ông quen thuộc, là giọng của Trần Hoa Sam, hàng xóm của tôi, cũng là người anh em chí cốt chơi với tôi từ thời chởi chuồng tắm mưa.

“Anh phiền thật đấy.” Viên Lễ cười nhẹ.

“Cái thằng Tiền Tiểu Đạo có đến tìm em nữa không?” Trần Hoa Sam hỏi.

“Không.”

“Nếu lần sau nó còn dám đến tìm anh, anh sẽ cho người đến xử nó.”

“Tạm thời không cần đâu.”

“Đêm đó ở trên anh?”

Viên Lễ dừng lại, nói: “Ừm.”

Tôi bỗng nhiên ý thức được họ đang nói gì, lảo đảo lùi về sau vài bước, người không cẩn thận băng qua ban công ngã thẳng xuống đất. Cũng giống lần đó nhảy xuống từ tầng cao nhất, tôi nằm trên nền đất xi măng, đỉnh đầu là trời cao vô bờ bến. Chỉ không giống nhau ở chỗ, không có người nào nhìn thấy tôi, không có ai bị máu và thân hình biến dạng của tôi dọa cho sợ hãi, và tôi – không cảm thấy đau đớn. Không biết vì sao tầm mắt chợt trở nên mơ hồ, tôi đứng lên, dùng tay ra sức dụi mắt.

Từ xa tôi thấy Tiền Tiểu Đạo đang lảo đảo tiến gần.

“Giang Dương! Giang Dương!” Tôi nghe thấy cậu ta không ngừng gọi tên mình, nhưng tôi lại không phát ra được âm thanh nào đáp trả. Tiền Tiểu Đạo thế mà lại quên tôi là ma, cậu ta giơ móng vuốt của mình lên toan kéo tôi dậy, vì vậy chắc chắn là xuyên qua cơ thể tôi. Cánh tay cậu ta dừng lại giữa không trung, từng giọt nước mắt từ mắt cậu ta chảy xuống rơi trên mặt tôi. Tôi cảm nhật được nhiệt độ! Tôi cả kinh, dồn toàn bộ sức lực ngồi dậy, lần mò những giọt nước mắt của Tiền Tiểu Đạo vừa mới rơi trên mặt mình, ngón tay cảm thấy hơi ươn ướt…

Thế này là thế nào? Theo lẽ thường thì nước mắt chẳng phải sẽ xuyên qua cơ thể tôi sao?

“Giang Dương, anh không sao chứ?” Tiền Tiểu Đạo ghé sát vào mặt tôi, cái kính của cậu ta suýt nữa chạm vào chóp mũi tôi. Tôi thử vươn tay ra chạm vào mặt cậu ta, chẳng có gì bất ngờ xảy ra cả, tôi như không khí xuyên qua thân thể cậu ta. Chẳng lẽ những giọt nước mắt vừa nãy chỉ là ảo giác thôi sao?

“Khóc cái rắm nhà cậu ấy.” Tôi ác mồm quát.

Cậu ta vội vàng dùng ống tay áo chà sát mặt, quanh co nói: “Em cứ lo anh xảy ra chuyện gì.”

“Chết rồi còn xảy ra chuyện gì được nữa?” Tôi phủi mông dứng lên, sải bước đi về phía trước.

Tiền Tiểu Đạo yên lặng đi phía sau tôi, tôi đứng lại, cậu ta cũng đứng lại.

“Chuyện của Viên Lễ, cậu không cần gạt tôi nữa.” Tôi nói. Tiền Tiểu Đạo không nói một lời.

“Bởi vì tôi căn bản là không thể vì cái chuyện vớ vẩn này mà tự tử được!” Tôi mắng cậu ta.

Hôm sinh nhật Viên Lễ, tôi mang theo món quà đã chuẩn bị thật kĩ đi tìm cô ấy, lại tận mắt nhìn thấy Trần Hoa Sam ôm cô ấy, không ngại ngần hôn lên đôi môi của cô ấy. Viên Lễ không những không phản kháng, không tránh né, mà còn cuồng nhiệt đáp trả nụ hôn của Trần Hoa Sam. Tôi tiến từng bước một lại gần, cười hỏi: “Hai người đang làm gì vậy?”

Trần Hoa Sam vội đem Viên Lễ bảo hộ phía sau, khiêu khích nhìn tôi: “Như mày thấy đấy.”

Hôm qua tôi còn ở nhà cậu ta cùng nhau chơi game, tôi vẫn nghĩ trên đời này cậu ta chính là người bạn tốt nhất của mình.

“Viên Lễ, lại đây.” Tôi nói.

Viên Lễ đứng sau Trần Hoa Sam không nhúc nhích. Tôi thấy thế liền tiến lên kéo cô ấy, cô ấy càng gỡ tay tôi ra thì tôi càng nắm chặt. Cô ấy giận tái cả mặt, giơ tay kia lên giáng cho tôi một cái tát: “Giang Dương, xin anh hãy tự trọng. Chúng ta chia tay đi.”

Chia tay đi… Quen biết nhau 3 năm, dần dần nảy sinh tình cảm, rồi thổ lộ, yêu nhau say đắm, đến giờ lại nói lời chia tay. Đây là tình yêu?

Chơi với nhau 18 năm, cùng nhau lớn lên, cùng nhau đi học, cùng nhau đi đánh lộn, đến giờ lại buông câu “Như mày thấy đấy”. Đây là tình bạn?

Tối hôm đó tôi một mình ở quán ven đường uống rất nhiều rượu. Chuẩn bị đến kì thi đại học, người khác đều liều chết học tập, tôi lại giống mấy thằng nam chính trong phim vì chuyện tình yêu tình báo, bạn bạn bè bè mà suy sụp tinh thần. Bây giờ nghĩ lại mới thấy tôi thật ngây thơ và buồn cười.

Ngày đó tôi biết Mộ Dung Tuyền vẫn đi theo sau mình, trên người cô ta cứ như mọc ra cái đuôi vậy. Thích, rốt cuộc là gì? Chỉ cần đối phương ưa nhìn một chút, chỉ cần tính tình tốt một chút là có thể đứng trước mặt đối phương nói “Em thích anh”? Câu nói em thích anh này giống như là chẳng có trọng lượng gì, thích nói thì nói. Thế nên nếu tôi quay lại chất vấn Mộ Dung Tuyền rốt cuộc thích tôi vì điều gì, chỉ sợ cô ta cũng sẽ lúng túng không trả lời được. Tôi đã chết rồi, cô ấy sẽ nhanh chóng lãng quên tôi mà thích người khác, lại làm cái đuôi của người khác mà thôi. Tất cả mọi thứ đều sẽ biến mất, biến mất hoàn toàn.

“Em sẽ không biến mất.” Tiền Tiểu Đạo đứng phía sau tôi thấp giọng nói.

Tôi quay đầu lại nhìn cậu ta, vừa mới chuẩn bị mở miệng thì một quả bóng rổ từ đâu phi thẳng đến đập trúng vào đầu Tiền Tiểu Đạo. Mộ Dung Tuyền đùng đùng tức giận từ xa đi tới: “Tiền Tiểu Đạo! Bảo cậu đi mua nước đá, thế nước đá đâu?”

Kính mắt cậu ta bị văng xuống đất, cậu ta bối rối ngồi xổm xuống lần mò tìm kiếm. Mộ Dung Tuyền chạy tới đứng trước mặt cậu ta, dứt khoát dẫm lên mắt kính của cậu ta. Tôi đứng ở một bên cười ra tiếng.

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容