Câu chuyện anh và em, sự lựa chọn?

Người dịch: Vạn Hoa /Bài dịch thuộc quyền sở hữu của dịch giả vui lòng không tự ý repost.


(Tiêu đề đã được người dịch đặt lại)

“Em thật sự không đi cùng anh sao?

    Không em không thể bỏ lại mẹ một mình

– Thật sự không còn cách khác?

    Em xin lỗi anh

– Được xem như chúng mình có duyên không phận, chúc em tìm được hạnh phúc”.

Cuộc nói chuyện điện thoại đêm khuya ngắn ngủi đã kết thúc mối tình 8 năm bên nhau. Phải chăng khi gặp những đều khó khăn con người luôn đổ lỗi cho số phận. Khi đó anh đang là nghiên cứu sinh, còn tôi học đại học năm hai, kể ra hai đứa gặp nhau cũng không có nhiều ấn tượng chỉ lướt qua nhau ở văn phòng chủ nhiệm. Một hôm ở căn tin trường lúc tôi đang xếp hàng thì cô đầu bếp nói vọng ra còn 1 suất sườn xào cà chua, ai muốn ăn thì phải đợi hai mươi phút sau mới có lại, kì thực món đó kiến tôi mê muội căn tin trường. Anh đứng phía trên tôi nhìn ra phía sau nói “em lên lấy suất ăn đi” thực sự khoảnh khắc lúc đó tôi không thể nào quên được chỉ là một câu nói, một sự lịch hiệp của đàn ông mà tôi không thể nào dứt ra được đó là rung động đầu đời.

Quen biết và tìm hiểu nhau cũng được khá lâu, anh rất cưng chiều tôi, mọi sự quan tâm và hành động đều nói cho tôi biết rằng mình đã tìm đúng người. Nhưng kì thực thì mối tình nào cũng có sóng gió, anh và tôi không có những trận cãi vã to tiếng, không có mâu thuẫn chỉ là một sự việc nhẹ nhàng cũng đủ tách cả hai ra xa. Bố và mẹ ly hôn rất lâu năm tôi 1 tuổi, mẹ bỏ nhà ôm theo tôi lên thành phố kiếm sống. Nhiều năm qua bà hi sinh rất nhiều, làm mọi công việc để có tiền lo cho tôi cuộc sống đầy đủ không thua kém bạn bè. Thực sự trên đời không một ai quan trọng bằng mẹ. Anh ở nông thôn lên thành phố học, khi nói đến chuyện phụ huynh gặp mặt nhau thì anh nói “khi cưới thì em phải theo anh về quê chăm sóc bố mẹ’’ Lúc ấy tôi bang hoàng đáp “ mẹ em thì sao, chúng ta có thể làm trên thành phố mà, về quê em không thể tìm được việc.

Anh cứ khăn khăn phải làm theo ý mình, mà tôi không thể bỏ mẹ trên này để theo anh được mẹ đã già lại có bệnh nếu tôi không ở bên có điều gì xảy ra tôi sẽ hối hận cả đời.

Chúng tôi chia tay được một năm thì nhận được thiệp mời đám cưới anh. Hôm đến dự buổi lễ nhìn anh mặt vest thì ra bộ dạng chú rể của anh như thế này, nhiều lần tôi đã tưởng tượng ra nhưng kì thật khi được nhìn trực tiếp tôi vẫn xúc động nhưng cô dâu không phải là tôi nữa rồi. Tôi cứ tưởng là đã không còn yêu anh nữa nhưng lúc anh nói với cô dâu con đồng ý thì nước mắt lại tự chảy, thật ra thì tôi vẫn còn yêu anh rất nhiều. Dù gì đó cũng là sự lựa chọn của mình tôi sẽ không hối hận. Còn bạn, bạn sẽ lựa chọn như thế nào?

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容