Cuộc sống có những sự thật tàn nhẫn nào?

Người dịch : Thu Thủy
Vui lòng không repost, ghi nguồn cũng không, cảm ơn các bạn
——————————-
Website Weibo24h : https://weibo24h.com/

Fanpage Weibo24h : https://www.facebook.com/weibo24h/

Nguồn : https://www.zhihu.com/question/63894266/answer/2126480003

——————————-

Cuộc sống có những sự thật tàn nhẫn nào?

1. Anh ta giàu, anh ta có thể có được tuổi trẻ của rất nhiều cô gái. Tôi không tiền, tôi tán gia bại sản, sống cảnh nghèo một đời, sau đó mới tìm được một cô gái mà anh ta chẳng thèm. Mọi sự bình đẳng đều là tương đối. Anh ta học ở một trường đại học bình thường, tôi học ở trường đại học 211*, tôi tưởng tôi hơn anh ta. Tốt nghiệp đại học, tôi vẫn chưa tìm được việc, còn anh ta đã mua một căn nhà lớn ba trăm sáu mươi mét vuông ở trung tâm thành phố. Nữ thần mà tôi mơ ước lại yên lặng ngồi trong vòng tay anh ta, anh ta xoa đôi gò bồng của cô ấy, cô ấy chỉ khúc khích cười…

*“Dự án 211”, là dự án hàng đầu của chính phủ Trung Quốc để xây dựng cho thế kỉ 21, dự án này tập trung vào việc xây dựng khoảng 100 trường đại học hàng đầu. Dự án được chính thức ra mắt vào tháng 11 năm 1995 với sự chấp thuận của Hội đồng nhà nước Trung Quốc.

2. Bạn thích cô ta sao? Thích à, cô ta nợ ba trăm nghìn tệ đấy. À à à, cảm ơn, tôi hiểu rồi, hiểu rồi. Có phải cuộc tình này kết thúc rồi không? Chín mươi chín phần trăm tình yêu cũng không đáng ba trăm nghìn tệ.

3. Tôi bị ốm, một nhóm đồng nghiệp đến bệnh viện thăm tôi, mồm năm miệng mười hỏi tôi một số vấn đề, ví dụ như là sao lại bệnh vậy, đau cỡ nào chẳng hạn. Chỉ có Tiểu M là luôn im lặng, cũng chẳng đáp lời. Nói chuyện đau ốm xong thì mọi người tán dóc về chuyện ở cơ quan, lúc này Tiểu M mới thể hiện sự quan tâm của mình, dặn tôi chăm sóc bản thân cho tốt, đừng vội đi làm, đừng ăn đồ cay quá. Còn về chi tiết và vấn đề riêng tư về bệnh tình của tôi thì không nghe ngóng vớ vẩn một chữ nào. Nhưng tôi đã sớm nhận ra, có vài người mượn tiếng quan tâm đến tôi, muốn hỏi ra mấy câu hỏi khiến tôi khó xử rồi.  

4. Tôi theo học một người thợ, lãnh lương xong tôi mua cho người thợ đó một cây thuốc lá, chắc chắn người thợ đó sẽ nói với tôi một số điều tâm đắc và kinh nghiệm của mình. Tôi biết những bí mật này rồi thì tôi có thể hơn người thợ đó sao? Chưa hẳn. Vì biết cái gì chẳng quan trọng, quan trọng là tiếp tục trau dồi điều gì. Người giỏi thì sao? Không tặng quà cho người thợ, người thợ nói gì thì tôi chăm chỉ làm theo. Cuối cùng, tôi cũng trở thành ‘bậc thầy vô song’. Bây giờ người thợ muốn đề bạc một người lên trên, người thợ đó sẽ tiến cử ai đây? Tiến cử người tặng quà cho họ, cho dù tay nghề của người này vô cùng tệ hại.

5. Khi còn trẻ, rất nhiều người cho rằng không cần phải nịnh bợ người khác, có thể làm được tất cả mọi thứ. Đến khi họ lớn hơn rồi mới biết, có một số chuyện, nịnh bợ người khác còn không làm được, huống hồ là không nịnh.

6. Xã hội là giang hồ, lưu lạc trên giang hồ, chơi chính là lấy lòng người khác, nịnh bợ là một câu hỏi vào trường đại học, có thể giải được thì thành công, không giải được thì một đường gập ghềnh. Khói bắt thành cầu, rượu rải thành đường, tiền bạc chặn tai họa.

7. Anh ấy nói xem phim thì xem của Vương Gia Vệ là được rồi. Quen với phong cách và mưu mẹo của một người rồi thì lười thay đổi. Tôi nói tôi vẫn thích xem phim của Vương Tinh, vì phim của ông ấy đủ ‘nát’ nên tôi mới nhớ được tất cả những câu chuyện trong đó. Nói thật là trước đây tôi đã làm tổn thương rất nhiều người, bây giờ tôi không muốn làm tổn thương bất cứ ai nữa. Lần này, tôi mua một căn hộ lớn ở Trùng Khánh nhưng tôi không up lên tường wechat, trong một đêm mà tôi đã trưởng thành rồi. Năm 2012, tôi uống nhiều, nói với mọi người trong xóm là một năm tôi kiếm được mười triệu tệ, chỉ là chuyện nhỏ thôi. Nửa năm sau, cá trong ao nhà tôi bị bỏ thuốc chết hết. Nơi không có đèn đường, thứ lang thang trong đêm đều là gia súc cả.

8. Tại sao tôi lại nói tôn giáo trong nước chẳng có chút ấm áp nào? Vào chùa phải mua vé, vào được chùa rồi thì thắp hương trả tiền, xem bói trả tiền, gõ chuông trả tiền, chụp ảnh cũng trả tiền. Nhà thờ luôn miễn phí, hơn nữa một tháng chỉ cần trả tiền một lần. Có người vào chùa thắp hương tự mang hương theo, sư thầy rất tức giận, không cho họ đốt, vì theo quy tắc: Thắp hương thì phải mua hương trong chùa. Khi nào thì chùa mới bình thường đây? Không bán vé nữa, hòm công đức hỏng rồi.

9. Tại sao người khác nghiện giúp bạn? Bạn rộng lượng và thích xu nịnh, không ai bắt chước bạn, bạn thanh cao, tất nhiên sẽ gặp rất rất nhiều đối thủ… Người ta giúp bạn thì bạn mời người ta ăn cơm, sau đó kéo người ta đi hát karaoke, hát xong còn tìm một cô gái massage cho họ, lần sau bạn nhờ họ giúp thì họ vẫn giúp bạn, hơn nữa nằm mơ cũng muốn giúp bạn nữa là…

10. Tại sao ‘Tăm’ lại xảy ra chuyện, không nỡ chia tiền, keo quá đi mất. Mỗi lần luật sư đều giải quyết xong ‘đối thủ cạnh tranh’ giúp anh ta, thế mà anh ta chỉ trả mười nghìn tệ, còn quen thói khất nợ lương của nhân viên phòng làm việc. Nếu anh ta rất hào phóng, anh ta ngã thì mọi người cũng ngã, mỗi khi anh ta đưa ra quyết định, mọi người đều sẽ cân nhắc lợi hại giúp anh ta.

11. Trên chiến trường thật sự, mọi giao dịch đều đổi bằng cái giá tương đương. Có bao nhiêu tiền tài thì sẽ có bấy nhiêu bí mật. Mong rằng sau khi biết được một số bí mật nào đó, chúng ta có thể gặp ít ‘thứ quỷ’ lại và gặp nhiều ‘quý nhân’ hơn.

12. Chín mươi phần trăm con người ta đều tầm thường, không cần phải đi bợ đít người khác. Mà không cần thì không học nữa sao? Không phải, xuất phát từ phép lịch sự thì ta vẫn phải học. Vì xã hội sẽ ‘ép’ bạn làm gì đó. Có vài chuyện, chỉ dựa vào bản thân thì mãi mãi không làm được.

13. Người thấy chết không cứu thì đều sống, kẻ cứu sống người bị thương thì đều chết, tại sao người thấy chết không cứu lại sống? Vì họ không thách thức xác suất, không phá vỡ quy tắc. Tại sao kẻ cứu sống người bị thương lại chết? Vì họ cho rằng làm việc tốt sẽ được báo đáp, nhưng không ngờ ai tốt bụng, ai hiền lành, ai không nịnh nọt thì xã hội này sẽ ức hiếp người đó.

14. Anh ta xách một thùng sữa chua Mông Ngưu đến tặng cho một ‘quý nhân’, người đó khách sáo tiếp đãi anh ta, nào là trái cây nào là bánh ngọt, cuối cùng nói với anh ta “Xin lỗi, quả thực việc này tôi không làm được”, lúc sắp đi, người đó trả lại thùng sữa chua cho anh ta. Khi anh ta xách thùng sữa chua ra ngoài thì gặp được một người xách rượu Mao Đài đến, anh ta nói: “Các anh ơi, về đi, người ta không làm được việc này đâu.” Nhưng cuối cùng, những người xách rượu Mao Đài đó lại ra về tay không…

15. Tôi tặng quà cho anh ta, lần đầu anh ta không nhận, lần hai anh ta không nhận, lần ba lần bốn anh ta cũng không nhận; cuối cùng lần thứ năm anh ta nói: “Tôi không hút thuốc cũng chẳng uống rượu, anh cứ tặng mấy thứ này làm gì?” Tôi vội xin lỗi, sau đó tặng anh ta thẻ mua sắm hai mươi nghìn tệ, anh ta nói ‘không có lần sau đâu’. Cuối cùng thì cũng giải quyết được vấn đề học bạ rồi.

16. Lần đầu tôi khen anh ta ngầu quá, anh ta nói ngầu con khỉ ấy. Lần thứ hai tôi khen anh ta ngầu, anh ta nói ngầu quái gì. Lần thứ ba tôi nói anh ta ngầu, anh ta dạy tôi làm thế nào để ngầu. Ôi, tôi khen ai thì cũng chẳng người nào chịu nổi ba ngày. Được tâng bốc trong một thời gian dài đúng là rất ý nghĩa.

17. Mỗi người gặp phải khó khăn, hoặc là mời người ta đi ăn, hoặc là nịnh nọt người ta, cuối cùng được người ta giải quyết khó khăn cho. Có người gặp phải khó khăn thì trốn trong góc khóc hoặc là hận đời. Những thứ mà Hàn Hàn* và Quách Kính Minh viết đều được viết trước khi họ hai mươi tuổi, tại sao có người vẫn lún sâu vào không thoát ra được?

*Hàn Hàn: Một vận động viên đua xe chuyên nghiệp, tác giả, ca sĩ, và là một blogger nổi tiếng Trung Quốc.

18. Chúng ta kinh doanh, ai chốt đơn cho chúng ta thì chúng ta lấy lòng người đó là được rồi. Nhiều người tưởng thế giới này lớn lắm, thực ra thế giới rất rất bé.

19. Người ta giúp bạn thì nói một tiếng cảm ơn, có nhiều người hiểu rõ được điều này không? Không nhiều. Người ‘lịch sự’ lác đác được vài người, còn người biết lấy lòng người khác thì càng chẳng được mấy ai.

20. Tết năm nay về nhà, anh ấy không lái chiếc Land Rover mà mượn một chiếc BYD F3 về. Người bạn hồi nhỏ không đếm xỉa đến anh ấy giờ lại bắt đầu tìm anh ấy uống vài chén. Rất nhiều người bạn hồi nhỏ an ủi anh ấy: không chết thì cuối cùng rồi sẽ có ngày phất lên. Tôi bảo đúng thế đúng thế. Còn một người bạn nói với anh ấy: Kiếm tiền thì không được kiêu căng, phải khiêm tốn, nếu phách lối quá thì vận làm giàu chạy mất đấy. Anh ấy nói phải phải, đúng vậy, ừ ừ. Càng có tiền thì càng yếu thế, càng yếu thế thì càng giàu. Tôi nghe con trai của một người địa phương nói: Hổ bị bệnh mới có thể ăn nhiều heo với cừu hơn, trông lão nhị hung dữ thì mới dễ dàng chọc tức Võ Tòng. Trước đây tôi không hiểu câu này cho lắm, hình như bây giờ tôi hiểu rồi. Không phải vì tôi lớn tuổi mà là tôi đã trải qua những gì, cụ thể là gì thì xin lỗi, tôi thực sự không nhớ ra. Tôi chỉ nhớ bạn bè tụ tập với nhau, có bạn với mức lương cả triệu, ăn nói rất ngông cuồng, cậu ta vừa ra khỏi khách sạn đã bị chém chết. Máu của cậu ta không phải đỏ cam mà là đen tuyền, chảy ra ồ ạt, trong giấc mơ của tôi, dòng sông nhỏ này đã lặng lẽ chảy hai mươi năm rồi.

21. Thế giới rất đơn giản, ai có thể thay đổi được vận mệnh của tôi thì tôi lấy lòng người đó, theo người đó lăn lộn là được.

22. Nịnh nọt người ta vì muốn được báo đáp lại, thế thì người muốn giúp đều chạy hết. Xu nịnh mà không cầu được đáp lại, thế nên người sẵn lòng giúp bạn nhiều vô số kể. Góp nhặt mối quan hệ giống như mua vé số vậy, không có địa vị và bối cảnh này thì còn làm ăn cái méo gì nữa!

23. Lấy lòng người khác ấy, chín mươi phần trăm vấn đề đã có sếp giải quyết giúp. Còn không xu nịnh, chỉ một vấn đề rất rất nhỏ thôi mà bảy tám năm cũng không giải quyết được.

24. Ai cũng thích đồ miễn phí, nhưng lại chưa từng quý trọng. Nếu bạn giúp người khác mà không cầu được đáp trả, một hai lần thì có lẽ người ta còn cảm kích bạn, nhưng thời gian dài thì người ta sẽ cảm thấy đó là lẽ đương nhiên. Nếu bạn không muốn giúp họ nữa, họ sẽ nói: Bạn thay lòng rồi.

25. Anh ta mắng tôi, đánh tôi, tôi vẫn ôm anh ta, khen anh ta dưới những cái nhìn chòng chọc. Sau đó anh ta xin lỗi tôi, tôi hờ hững nói: Không sao, chúng ta là đồng nghiệp, ngẩng đầu không gặp thì cúi đầu gặp, có chút mâu thuẫn là chuyện bình thường. Dĩ hòa vi quý, giữ đại cục mới là con đường đúng đắn. Tôi cười càng tươi thì anh ta càng run. Hóa ra, con người định dạng đạo đức, định dạng lương tâm, hoàn toàn không biết xấu hổ, làm gì cũng không có đối thủ cạnh tranh. 

26. Lần đầu gặp bố vợ, tôi đem mười chai rượu và mười cây thuốc lá, bố vợ nói: Ôi chao, đến thì cứ đến, còn mang theo đồ gì. Tôi đáp: Đây là việc con cháu nên làm. Tôi kết hôn với vợ, bố vợ không đòi sính lễ. Sau này, mỗi lần đến nhà bố vợ tôi đều mang theo mười chai rượu và mười cây thuốc lá, bố vợ luôn cười nói: Đến thì cứ đến, còn mang theo đồ gì…

27.Chỉ cần biết lấy lòng thì sẽ không ai từ chối. Bảo vệ ở khu chung cư đưa cho anh ta một gói thuốc, anh ta nhận ngay. Tôi đã nói trước rồi, ai cũng là kẻ tiểu nhân nịnh hót hết, ai cũng muốn bán được cái giá tốt. Tại sao chúng ta phải lẫn lộn với rác chứ? Vì chúng ta tưởng rằng cả thế giới đều là người tốt.

28. Con trai khai giảng, tôi bỏ phong bì cho giáo viên hai nghìn tệ, giáo viên từ chối khéo: Yên tâm đi, giáo dục cho bọn trẻ là điều tôi nên làm, tôi có thể cố được bao nhiêu thì sẽ cố. Tôi vẫn khăng khăng đưa, thế là giáo viên nhận. Tôi đã không còn là một đứa trẻ nữa, đâu là nói thật đâu là khách sáo, trước đây tôi không nhận ra, nhưng bây giờ tôi là bố rồi, cái gì tôi cũng hiểu hết.

29. Đồng nghiệp giới thiệu một công việc lập tức kiếm được năm nghìn tệ, bạn cứ chuyển cho họ ba nghìn đi, đừng sợ chịu thiệt. Bạn yên tâm, chỉ cần bạn chuyển tiền thì ngày nào bạn cũng có việc để làm, chỉ sợ bạn nói: Hôm khác tôi mời cậu ăn cơm, cảm ơn nhé. Câu này, người trong cuộc nghe sẽ hiểu là: Mẹ nó chứ, cậu xem tôi là thứ ngu à, biết thế thì chẳng giới thiệu việc cho cậu.

30. Nếu người khác giúp chúng ta, chúng ta quen lấy lòng họ, quen đưa ra những phản hồi tốt (không phải bằng lời nói), chúng ta sẽ gặp được càng nhiều ‘quý nhân’ hơn. Nhiều đến mức làm bất cứ việc gì chúng ta cũng ung dung thoải mái mà làm. Quen lấy lòng người khác có tỷ lệ được báo đáp cao hơn là quen ghi thù.

31. ‘Quý nhân’ là bỏ tiền ra mua, là nịnh nọt mà có, không phải từ trên trời rơi xuống.

32. Bố của Tiểu Lý ốm rồi, A an ủi Tiểu Lý vài câu trên wechat, B mang đến hai cây thuốc lá, đi liên hệ với bệnh viện, nắm tay bố của Tiểu Lý, nói rất nhiều lời ấm áp lòng người. Về sau, B với Tiểu Lý chia sẻ với nhau mọi điều. Cho dù A ở cùng phòng ký túc xá đại học với Tiểu Lý bốn năm, nhưng Tiểu Lý gặp được chuyện tốt thì vẫn có thói quen gọi B.

32. Bạn bè thất bại, tôi sẽ không động viên, cũng chẳng an ủi họ. Tôi sẽ mời họ điếu thuốc, uống rượu, rửa chân.  Mọi thứ đều ở trong thuốc, trong rượu và trong tiệm mát xa chân. Có người hai mươi tuổi đã có được sự giác ngộ này (Đỗ Nguyệt Sanh có từ năm mười bốn tuổi), nhưng có người đến ba mươi tuổi vẫn không hiểu được. Hiểu thì tốt, mà không hiểu cũng tốt. Cuộc sống là một chiếc bánh xe, chỉ cần tiếp tục lăn về phía trước. Chỉ là, có người có bánh xe hình tròn, có người có bánh xe hình vuông, thậm chí có người có bánh xe hình tam giác.

34. Mọi thứ đều là kinh doanh, làm công ăn lương, mời khách mát xa chân, xông pha khói lửa, tất cả đều là chi phí đầu tư kinh doanh mà thôi.

35. Người khác cho chúng ta món đồ trị giá một trăm tệ, theo thói quen, chúng ta sẽ trả lại một món đồ hai trăm.

36. Cho dù là ai giúp bạn, nhất định tương lai phải trả lại món nợ ân tình này.

37. Nơi không có đèn đường, nắm đấm mới có quyền quyết định…

38. Ai ai cũng có thói hư tật xấu, khi suy nghĩ vấn đề thì bỏ qua tật xấu, mọi câu trả lời đều sai bét nhè. 

39. Anh ta say bí tỉ nói với tôi, ‘Trước đây tôi không bao giờ uống rượu, giờ thành tên nghiện rượu, đây là một con đường quan trọng để kéo gần khoảng cách với lãnh đạo. Nếu không, cậu cho rằng cái chức thư ký trưởng của tôi ở đâu ra? Người khác mời rượu tôi ngăn lại, nói ngàn điều vạn điều thì vẫn phải phục vụ cái người quyết định số phận của mình trước tiên’. Tôi nói, thế giới thật sự thay đổi rồi.

40. Tôi biết, chỉ cần họ nhận ba trăm nghìn này thì tôi có cơ hội được tuyển chính thức. Họ từ chối tôi tượng trưng vài lần, tôi vờ như nghe không hiểu vài lần. Chẳng bao lâu sau thì chúng tôi có thể ngồi lại uống rượu, trò chuyện với nhau.

41. Đàn ông ra ngoài để kiếm tiền, đừng bao giờ xưng anh gọi em với sếp và đồng nghiệp như tình sâu biển cả. Bạn nói ra bao nhiêu bí mật thì quãng đời còn lại bạn nguy hiểm bấy nhiêu, đừng lấy sự thành tâm của bạn để đổi lấy sự thật lòng của người khác, vì bạn hoàn toàn không biết khi nào thì các bạn trở mặt thành thù.

42. Đừng giao dịch với người quen, hãy giao dịch với người lạ. Giao dịch với người quen có chi phí quá cao, tôi không giao dịch với người quen, chủ yếu là giao dịch rồi thì cũng chẳng có tác dụng quái gì, có nhu cầu tôi lại đi tiếp, không có lợi thì không dậy sớm mà. 

43. Đôi khi tôi hỏi đường rồi ném cho đối phương một điếu thuốc, đối phương sẽ nhướng mày nói với tôi: Đi bao nhiêu mét về hướng Đông rồi lại rẽ sang phía Bắc, hoặc là đi bao nhiêu mét vế phía Tây rồi mới rẽ qua hướng Nam. Kể từ khi tôi học được trò ném thuốc lá, mỗi một người lạ tôi gặp được đều vô cùng thú vị.

44. Có lẽ khoảng cách giữa người với người là một điếu thuốc, một cây thuốc, một chai rượu, một thùng rượu. Từ lúc tôi biết những đạo lý đơn giản dễ hiểu này thì không ai làm khó tôi nữa. Lý X luôn thấy tôi chướng mắt, tôi âm thầm giúp con gái anh ta chuyển trường, sau đó anh ta thấy tôi thì nở nụ cười, hệt như bông hoa ngày xuân.

45. Từ khi anh ta kiếm được tiền, trải nghiệm được dịch vụ tình d*c, anh ta thường nghĩ: Làm thế nào mới có thể ly hôn với vợ. Tiểu A (cấp dưới thân cận với anh ta) hình như nhìn ra được tâm sự của anh ta, chẳng lâu sau, vợ anh ta ngoại tình, có người gửi video vợ anh ta ngoại tình vào wechat anh ta, vợ anh ta chẳng nói gì rồi ly hôn với anh ta luôn.

46. Lúc đầu tôi không biết anh ta làm gì, tôi mời anh ta hút thuốc, uống rượu. Sau hai mươi tư tiếng, tôi biết điểm sinh lời và mô hình kinh doanh của anh ta. Sau đó, tôi có thói quen bắt chước anh ta, so sánh với anh ta. Cách tốt nhất để tôn trọng giáo viên là vượt qua giáo viên, có ngày tôi vượt qua anh ta, hẹn anh ta đi ăn bữa cơm. Anh ta nói mẹ nó, đệch, cút, thứ không biết xấu hổ. Tôi ấy à, trả lời lại theo thói quen: ‘Anh trai tức giận với ai đấy? Tôi dẫn theo vài em đứng ở cửa nhà anh trai rồi’. Quả nhiên anh ta không tức nữa, bảo: Đệch, thì ra là cậu à, nào nào nào, vào nhà uống trà…

47. Đường ống nước trong nhà bị rò rỉ nghiêm trọng, gọi cho phòng quản lý tài sản, nhân viên của phòng quản lý tài sản đến bảo không có gì to tát, hai ngày nữa tới sửa, mọi người đóng van nước trước. Tôi nhét vào tay anh ta hai gói thuốc Trung Hoa, anh ta nhận lấy rồi nói giờ sửa luôn.

49. Trước đây tôi không tặng quà, tôi không nhìn ra được ai tặng ai không tặng. Sau khi có thói quen tặng quà, tôi hờ hững liếc mắt một cái thôi là biết ngay ai từng tặng quà ai chưa từng tặng. Bản thân là cái gì thì có thể nhìn thấy cái đó, hóa ra điều này là thật.

49. Tôi làm về quan hệ công chúng, ngày nào cũng tiếp xúc với đủ loại người. Lúc đầu tôi chẳng biết gì về họ, chúng tôi cùng ăn cơm, uống rượu, tắm, mát xa. Khung cảnh mơ hồ ban đầu bỗng trở nên rõ ràng. Tôi thành thạo mở cốp xe của họ, ném thuốc lá và rượu Mao Đài vào đấy. Châm một điếu thuốc, phả ra một vòng khói cô đơn, cuối cùng tôi đã trở thành kiểu người mà tôi ghét nhất.

50. Lấy con người làm gốc chính là lấy thói hư tật xấu của con người làm gốc. Thói hư tật xấu của con người là gì thì trí tuệ chính là cái đấy, mọi sự khôn ngoan của con người đều đến từ thói hư tật xấu của họ. Mười phần trăm thu nhập hàng ngày dùng để mời khách, có phải tiểu nhân bên cạnh đều biến mất không? Những vấn đề có liên quan đến nịnh nọt lấy lòng đều ném vào trong group giao lưu những người nịnh nọt (198).  Ý nghĩa về sự tồn tại của nhóm là sự tra hỏi, không phải học cũng chẳng phải nghe giảng. Gặp vấn đề gì thì hỏi vấn đề đó, trò chuyện chốc lát là vấn đề được giải quyết, thế này chẳng phải rất lợi à?

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容