[Zhihu] Viết lại câu chuyện cổ tích Cinderella (Phần 3/8)

“Mày, ra ngoài mua đồ với tao!”

Sau khi Cinderella tắm rửa xong xuôi cho Lucifer, Anastasia bỗng dưng xuất hiện, bước chân cao ngạo phát ra tiếng cộc cộc từ tầng trên xuống. Nàng dừng lại, từ trên cao nhìn xuống nơi hắn đang đứng, không khách khí ra lệnh.Cinderella mỉm cười thuận theo nàng:

“Vâng, thưa chị.”

Hắn quét dọn qua loa rồi ngoan ngoãn đi đến trước mặt Anastasia, cúi đầu thấp xuống, dáng vẻ hèn mọn nghe theo. Anastasia nhìn chằm chằm người đứng trước mắt chỉ lộ ra cái đầu, trong lòng tràn ngập cảm giác đạt được thành tựu.

Nhìn đi! Chủ nhân chân chính của toà lâu đài này cũng chỉ như một đứa hầu gái địa vị thấp hèn mà thôi, suốt ngày vâng vâng dạ dạ không dám chống đối nàng. Anastasia cong môi cười, đôi môi đỏ tươi cười đến khắc nghiệt, độc ác.

Cinderella đi theo Anastasia ra cửa. Trang phục hầu gái bẩn thỉu xám xịt đứng bên cạnh bộ váy sạch sẽ, lộng lẫy đầy nữ tính cũng như Cinderella đứng cạnh Anastasia có sự đối lập rõ rệt. Nhưng cho dù là vậy, Cinderella xinh đẹp vẫn thu hút được ánh nhìn của mọi người đầu tiên.

Tất nhiên Anastasia cũng để ý tới chuyện này. Nhưng mặc kệ việc nàng ghen tị đến sắp phát điên, nàng vẫn thích đem Cinderella cùng ra ngoài.

Vì cái gì ư?

Vì nàng muốn cho tất cả mọi người đều nhìn thấy, một Cinderella có xinh đẹp đến đâu chăng nữa thì cũng chỉ khoác lên mình bộ váy hầu gái lấm lem bẩn thỉu đấy thôi! Nàng còn muốn cho Cinderella hiểu rõ, những thứ mà Anastasia nàng có, cả đời này hắn cũng đừng mong có được!

Và chỉ có làm chuyện chế nhạo làm cho thân phận hắn hèn mọn, mới khiến cho lòng nàng vơi đi phần nào ghen tị đang gặm nhấm tâm hồn.

Cinderella theo Anastasia tới cửa hàng trang sức rồi lại rẽ qua tiệm trang phục. Tất nhiên tất cả đồ mua đều do hắn xách. Hắn phải xách rất nhiều túi, số lượng còn ngày càng tăng lên, hầu như đống đồ đã che khuất đi tấm thân mảnh khảnh của hắn. Thế nhưng Cinderella vẫn làm như không chút mệt mỏi theo sau Anastasia.

Hắn đã sớm quen rồi.

Nhưng những người xung quanh làm sao biết được sự tình bên trong. Họ không đành lòng nhìn hắn phải làm nô lệ bị chị kế ngược đãi, thở dài nói với nhau:

“Ôi! Đúng là một cô gái tốt mà! Lớn lên xinh đẹp như thế, lại còn lương thiện, hiền dịu. Chỉ đáng tiếc cái số không được tốt, gặp được mẹ kế và chị kế như vậy!

“Cinderella cúi đầu làm như không nghe thấy những lời thì thầm bàn tán đồng cảm thương hại xung quanh, nhưng trong đáy mắt lại tràn ngập vẻ lạnh lẽo, trào phúng. Đôi mắt xanh lam trở nên nặng nề, u ám như bầi trời đêm không trăng không sao, như đêm tối đã nuốt trọn không để lại chút ánh sáng nào.

Đúng là một đám người giả dối, chỉ biết làm bộ làm tịch, nói mát chuyện không liên quan đến mình mà thôi. Nếu như bọn họ thật sự thấy thương hắn, phẫn nộ với những hành vi độc ác của ba mẹ con kia thì tại sao bao nhiêu năm nay chẳng có lấy một người tới giúp hắn?

Quả nhiên, trên thế giới này, người có thể cứu mình chỉ có chính mình mà thôi.

Trên mặt Cinderella không có cảm xúc gì, thậm chí trên mặt vẫn không có giây nào thay đổi, vẫn luôn mang nụ cười dịu dàng, hoà nhã đi theo Anastasia trở về.Nhưng hôm nay có chút không giống mọi khi.

Bởi vì sau khi Cinderella trở về, không lâu sau đó có người đưa tới một phong thư.

Mà người kia hình như là vệ binh hoàng gia thì phải?

Khi Cinderella nhận phong thư hơi suy tư, sau đó mang lên tầng đưa cho mẹ kế. Theo “quy định”, Cinderella không có tư cách đọc thư, nên hắn thức thời tránh đi. Nhưng một lúc sau nhìn thấy Drizella và Anastasia vui sướng hò hét như điên hắn rốt cuộc đã biết có chuyện gì. Bức thư đó là một tấm thiệp mời đi vũ hội, mà vũ hội là nhà vua tổ chức cho hoàng tử.

Hoàng tử muốn tìm vợ nên nhân cơ hội này tuyển chọn một trong số những cô gái đến tham gia vũ hội. Những cô gái danh gia vọng tộc trong thành tham gia đều có cơ hội trở thành hoàng phi.

“Các công nương, có thể trở thành hoàng phi hay không thì phải xem bản thân các con đấy! Đến lúc đó nhớ mặc những bộ váy lộng lẫy nhất, trang điểm thật xinh đẹp, đeo trang sức đẹp nhất, nhất định phải làm cho hoàng tử lựa chọn một trong số hai con!” Lời dạy bảo ân cần của mẹ kế truyền đến.

Cinderella đứng dưới tầng khi nghe được rõ ràng chính xác từng từ từng chữ, nụ cười bất biến trên mặt hắn bỗng giảm đi vài phần.

Cho đến khi nhìn thấy Anastasia cầm váy không để ý hình tượng chạy hồng hộc xuống, nét tươi cười trên mặt hắn lập tức biến mất hoàn toàn.

Lucifer béo từ đâu bước tới, vốn là điệu bộ ngạo mạn ngẩng đầu, dáng vẻ không ai sánh bằng. Nhưng khi nhìn thấy đôi mắt thâm trầm đã mất hết ý cười của Cinderella, nó lập tức giật bắn mình, sau đó tìm một góc chết hắn không nhìn thấy trốn, đôi mắt đảo quanh một vòng rồi tìm một lối tắt nhanh chóng chạy mất.

Thế nhưng Anastasia đần độn lại không phát hiện ra Cinderella có vẻ gì không đúng. Nàng cầm bộ váy đẹp nhất trong tủ quần áo của mình đi đến trước mặt Cinderella đưa cho hắn, ngẩng cao đầu, khoé mắt liếc hắn ra lệnh: “Mang chiếc váy này đi giặt đi rồi là lại lần nữa. Hai ngày nữa tao phải mặc chiếc váy này đấy.”

Cinderella cúi thấp đầu, trên khuôn mặt lúc này lại quay về nét cười ấm áp như trước. Hắn nhỏ nhẹ hỏi: “Đây là chiếc váy chị thích nhất mà. Chị có chuyện gì quan trọng ạ?”

“Hừ, nói cho mày cũng được. Hai ngày nữa tao phải đi dự vũ hội của hoàng tử! Đến lúc đó, tao sẽ trở thành hoàng phi!”

Anastasia hưng phấn nói, đôi mắt sáng long lanh. Sau đó nàng khinh thường liếc hắn một cái, ngữ khí vô cùng đắc ý:

“Mày cũng không cần hâm mộ đâu, bởi vì mày cũng chẳng đi được. Cứ cho là mày được đi thì bộ trang phục hầu gái bẩn thỉu cũng chỉ làm mày bẽ mặt ở vũ hội thôi. Hoàng tử chắc chắn không thèm để ý cái thứ bẩn thỉu, dơ dáy như vậy đâu!”

Lời của nàng vừa độc ác vừa chói tai, nhưng Cinderella vẫn không có phản ứng gì đặc biệt. Hắn chỉ rũ mắt xuống, ôm lấy chiếc váy Anastasia vừa đưa vào ngực, nhẹ giọng nói: “Chị nhất định phải đi sao?”

“Tất nhiên là phải đi rồi!” Vì hắn dám hỏi nàng nên Anastasia trừng mắt một cái, sau đó duỗi tay sờ mặt mình, tràn đầy say mê cảm thụ: “Tao xinh đẹp thế này, đẹp hơn nhiều so với đám công nương kia! Đến lúc hoàng tử nhìn thấy tao chắc chắn sẽ yêu tao!”

Nàng đắm chìm trong ảo tưởng của chính mình dựng nên, trên khuôn mặt trào phúng, lạnh lẽo lần đầu tiên hiện ra nụ cười ngọt ngào. Tất cả thu vào mắt Cinderella lại làm sắc lam trong mắt hắn càng thêm thâm trầm, gần như đã biến thành màu xanh biển u ám.

“Nực cười! Mày xấu như thế, hoàng tử làm sao mà để ý đến mày được?” Drizella đang cầm váy bước xuống đúng lúc nghe được lời Anastasia nói, ngay lập tức mở miệng phản bác, cười nhạo cô em gái đang ảo tưởng của mình.

“Tao nói thật nhé, ngoài nước da trắng ra thì ngũ quan cũng chẳng có gì đặc biệt, chỉ có thể nói là bình thường. Mày lấy gì ra nói hoàng tử sẽ thích mày?”

Nói tới đây nàng ta lại sờ lên mặt, hài lòng với nhan sắc của mình, đắc ý dào dạt nói tiếp: “Người hoàng tử thích là cô gái vừa xinh đẹp vừa khí chất như tao đây này!”

“Chị nói hươu nói vượn gì đấy!” Bỗng dưng bị phá vỡ mộng đẹp, Anastasia tức đến phát điên, mở miệng ra liền ác độc chế nhạo cô chị tự cho mònh là thanh cao: “Tốt xấu gì em cũng có làn da trắng, còn chị thì sao? Đã xấu xí thì chớ, tính tình còn thô tục, da cũng đen đến thế kia, hoàng tử chỉ có mù mới để ý đến chị!”

“Mày!” Drizella bị chọc tức đến phát run, tay run lẩy bẩy chỉ thẳng vào nàng, rồi bụm mặt khóc lóc chạy lên tầng: “Tao đi mách mẹ!”

“Hừ!” Anastasia ngạo mạn hừ một tiếng, khoé môi cong, đắc ý cười: “Vừa ngu vừa xấu, đúng là làm trò cười cho thiên hạ!”

Nàng không ý thức được, sự ngu ngốc và tự cao của nàng cũng chẳng khác gì chị mình. Câu nàng vừa nói ứng với hai người lại càng thấy hợp.

Cinderella vẫn luôn đứng một bên yên lặng nhìn hai chị em đấu khẩu, chờ đến khi Drizella khóc lóc chạy đi hắn mới nhìn chằm chằm Anastasia thật sâu, mỉm cười hỏi nàng một lần nữa: “Chị nhất định phải đi sao?”

Anastasia kinh ngạc nhìn hắn, sau đó lông mày khắc nghiệt nhướng cao: “Đương nhiên!” Rồi nàng suy nghĩ một lát, bỗng nhiên khinh thường nhìn hắn, cười lạnh: “Thế nào? Mày lại nghĩ định đi dự vũ hội à? Thôi đi! Người như mày chỉ hợp làm hầu gái thôi, đi cũng chỉ bẽ mặt! Đến lúc đó, mày định vứt mặt mũi nhà chúng ta đi đâu?”

Thế nhưng trong lời nói cay nghiệt của Anastasia lại ẩn chứa sự lo lắng, ghen tị sâu sắc. Nàng nhìn Cinderella xinh đẹp trắng trẻo thật kĩ, rồi đôi mắt tà mị lộ ra nét tươi cười ác ý: “Thay vì ở đó ảo tưởng, không bằng đi làm nhiều việc hơn. Tao nói có đúng không, cô bé lọ lem?”

Cinderella trầm mặc, bình tĩnh nhìn nàng một lúc, lát sau mới nở một nụ cười kì dị, nhẹ nhàng phụ hoạ lời nàng: “Chị, chị nói rất đúng.”

Anastasia lúc đó mới có thể thả lỏng người, ánh mắt tràn ngập khinh thường liếc nhìn hắn, sau đó nâng bước chân cao ngạo của mình chạy lên tầng.

Nàng không hề biết, sau bóng dáng nàng rời đi, Cinderella cúi đầu, mặt chôn trong váy nàng hít thật sâu, để lộ ra biểu cảm phức tạp, si mê điên cuồng.

“Dáng vẻ này của chị, sẽ khiến em rất khó làm đó, Anas…”

Nếu nàng đã khăng khăng muốn đi vũ hội, hắn cũng đành thực hiện kế hoạch trước thôi.

Cho nên mới nói, sao lại không hưởng thụ cho tốt mấy ngày này đi? Đến lúc đó tuyệt vọng đến khóc kêu hắn, ngàn vạn lần cũng đừng trách hắn.

Hắn yêu nhất, yêu nhất Anas của hắn.

Cinderella chậm rãi cong môi, mỉm cười đầy bệnh hoạn.

Nếu bạn thấy bài viết hữu ích đừng quên dành tặng tác giả 1 like nhé ^^!

Bài viết đã được bảo vệ bản quyền bởi:

Content Protection by DMCA.com
Group: Chia sẻ tin tức Weibo24h

Group chia sẻ tin tức Wibo24h

Admin: Trần Ngọc Duy

Trang Facebook của admin

Group: Hội Tự Apply học bổng Trung Quốc

Group chia sẻ, hướng dẫn, hỗ trợ tự Apply học bổng Trung Quốc

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容