[Zhihu] Viết lại câu chuyện cổ tích Cinderella (Phần 4/8)

Đến ngày tổ chức vũ hội, Drizella và Anastasia mặc những bộ váy lộng lẫy, đeo những món trang sức quý giá, sau đó vênh váo nghênh ngang đi theo mẹ ra cửa.

Cinderella mỉm cười đứng cạnh cửa nhìn bọn họ rời đi.

Mẹ kế vô cùng hài lòng với thái độ này của hắn, không ồn ào đòi đi mà ngoan ngoãn lặng im. Đúng như lời mẹ kế, trong lòng hắn đã tự hiểu rõ mình không xứng với hoàng tử cao quý.

Đối với sự khinh bỉ thể hiện ra rõ như vậy, Cinderella vẫn chỉ duy trì một nụ cười dịu ngoan.

Thật đáng tiếc, mặc dù mẹ kế rất tự cao, tự thấy mình tốt đẹp lắm, hai cô chị kế cũng tự cho là mình xinh đẹp, thế mà hoàng tử tuấn tú chưa bao giờ liếc mắt nhìn họ một cái.

Cuối cùng, hoàng tử mời một công nương xinh đẹp dịu dàng khiêu vũ. Chuyện này đã chọc tức Anastasia, cả buổi tối nàng hung tợn trừng mắt lườm cô gái may mắn kia, chẳng quan tâm đến cái gì nữa. Nhưng đang tiếc cô không biết, càng trừng chỉ càng khiến hoàng tử có ấn tượng không tốt về mình mà thôi. Drizella bên này xem như là thông minh hơn một chút, mặc dù nàng cũng căm hận bất bình, nhưng ít nhất không khoa trương như Anastasia, ánh mắt nhìn người ta toé cả ra lửa.

Đến khi vũ hội kết thúc, sắc mặt của Anastasia đã tệ đến cực điểm. Kỳ vọng nhiều bao nhiêu thì thất vọng sâu bấy nhiêu. Nàng chỉ như con ếch ngồi đáy giếng tự mãn kiêu ngạo, căn bản không chịu nổi sự thờ ơ của hoàng tử.

Dọc đường về nhà, Anastasia vẫn độc mồm chửi rủa cô gái may mắn kia: “Chết tiệt! Đúng là giả vờ giả vịt. Ngoại hình xấu như thế, đã vậy tính cách còn không tốt, chẳng biết hoàng tử coi trọng nó ở điểm nào…”

Nàng phẫn nộ thế này làm Drizella bình thường vẫn luôn thích cãi lại cũng thức thời ngậm miệng, không dại đi trêu tức nàng. Không còn nghi ngờ gì, về đến nhà Anastasia không có chỗ phát tiết sẽ đi tìm Cinderella trút giận.

“Mày! Đi lau hết sàn nhà một lượt nữa! Lôi hết quần áo mùa đông ra giặt lại! Còn nữa, giặt màn luôn đi, đúng rồi, cả thảm nữa, thảm cũng phải giặt! Chưa làm xong thì đừng mong đi ngủ!”

Sai khiến xong, Anastasia nhìn dáng vẻ giật mình của Cinderella, lúc này lửa giận ngút trời mới giảm đi một chút. Cinderella nhìn nàng, trên mặt vẫn là nụ cười bất biến, trong giọng nói còn có phần quan tâm: “Chị tức giận lâu vậy chắc đói lắm nhỉ? Có muốn em đi làm chút đồ ăn không?”

Anastasia nghe xong nhướng mày, không khách khí mắng: “Đêm rồi còn ăn gì nữa, mày muốn tao béo chết à! Không ăn! Mày chỉ cần nhớ làm xong hết đống việc tao vừa giao kia kìa.” Nói xong kiêu ngạo đi lên tầng.

Drizella đi qua người Cinderella, liếc mắt sang nhìn hắn, khoé miệng cong cong, trong mắt lộ ra nét vui sướng khi thấy người khác gặp hoạ: “Hôm nay tâm trạng của Anastasia không tốt, thế mà mày còn dám trêu tức nó à?”

Cinderella quay đầu nhìn Drizella, trên môi vẫn giữ nguyên nụ cười: “Drizella, bữa sáng ngày mai chị muốn ăn gì?”

Drizella nhìn đôi mắt màu xanh của hắn loé lên cực kì xinh đẹp, không cười nữa, ác độc nói: “Cứ như bình thường là được! Đừng hòng nhàn nhã!” Nói xong cũng đi lên tầng.

Tâm trạng của mẹ kế cũng không được tốt, về nhà cái là đi lên phòng ngay, không thèm để ý đến Cinderella. Vì vậy bây giờ trong phòng khách trống không chỉ còn lại một mình Cinderella.

Cinderella ngẩng đầu nhìn lên trên tầng, ý cười bên môi càng nồng đậm: “Đã thế thì hãy quý trọng bữa sáng ngày mai đi, mẹ kế, Drizella, còn cả Anas yêu dấu của mình.”

Bữa sáng ngày hôm sau rất phong phú, phong phú đến mức làm cho mẹ kế và hai cô chị kế hơi ngạc nhiên. Thế nhưng ba người họ đều nghĩ Cinderella làm vậy là vì muốn an ủi mình, vì thế hài lòng không có thắc mắc gì, ăn bữa sáng sạch sẽ không để lại chút nào.

Lúc Cinderella thu dọn bát đĩa, thấy sự “sạch sẽ” này, trong đôi mắt toát lên ý cười thật sâu, khoé môi cong lên.

Lúc hắn làm việc ở dưới tầng còn cố tình vểnh tai nghe ngóng động tĩnh bên trên, đến lúc không nghe thấy âm thanh gì nữa mới nhấc váy thô chầm chậm đi lên.

Hắn vào phòng của mẹ kế đầu tiên, nhìn thấy bà đã ngất xỉu nằm trên giường liền nghiêng đầu cười khẽ. Sau đó đến phòng của Drizella, xác định nàng cũng đã hôn mê mới qua phòng của Anastasia.

Không ngoài dự đoán, Anastasia đang nằm trên giường, hai mắt ngắm nghiền. Cinderella đi tới, lẳng lặng nhìn nàng ngoan ngoãn ngủ say, nhịn không nổi vươn tay lên vuốt ve mặt nàng, lại không kiềm chế được cúi đầu hôn lên đôi môi nàng. Môi của nàng rất mềm, rất ngọt, Cinderella suýt chút nữa đã trầm mê trong đó, mãi mãi không thoát ra được. Còn may là hắn vẫn nhớ mình phải làm gì, mất rất nhiều sức lực mới khống chế được bản thân lưu luyến rời khỏi môi nàng.

Cinderella chưa thoả mãn liếm liếm môi, lưu luyến ngắm nhìn Anastasia trên giường, đáy mắt đã trở nên âm trầm, sắc lam đậm như gió lốc cuồn cuộn thổi tung cả biển trời hoa.

Hắn cầm chìa khoá khoá trái cửa phòng, xác định Anastasia không thể ra được mới đi đến phòng Drizella. Hắn đỡ Drizella đang bất tỉnh nhân sự lên ném vào phòng mẹ kế, để cho ả và mẹ kế cùng nằm trên giường, lấy dây thừng trói tay chân hai người lại với nhau, sau đó ngồi xuống một bên ngắm dao trên tay, lẳng lặng chờ hai người tỉnh lại.

Cinderella đã bỏ thuốc mê vào trong bữa sáng. Mà Anastasia ăn nhiều nhất, vậy nên đến bây giờ vẫn chưa tỉnh ngay được. Còn mẹ kế và Drizella không trúng thuốc mê nhiều, bây giờ phỏng chừng thuốc đã tan rồi. Cinderella vô cùng kiên nhẫn ngồi bên cạnh chờ, vì quanh năm suốt tháng phải làm việc nên ngón tay cũng linh hoạt cầm con dao sắc bén, nghiêng đầu âm thầm nhìn bọn họ.

Lúc thấy tay của mẹ kế giật giật, mà Drizella bên cạnh cũng đã mở to mắt, hắn bỗng nhiên nở một nụ cười quỷ dị.

Phải nói thế nào đây nhỉ, thật ra lúc hắn cười nhìn vẫn dịu ngoan như ngày thường, chẳng qua bây giờ sắc lam trong mắt nặng nề thâm trầm, chẳng biết thế nào nụ cười mới trở nên quỷ dị đáng sợ vậy thôi.

Drizella vừa mở mắt ra đã nhìn thấy Cinderella khác lạ, cả người bất giác run rẩy, sợ đến mức há miệng la hét chói tai. Nhưng điều làm nàng sợ hãi chính là, nàng không phát ra được tiếng!

Drizella không tin được mở to hai mắt, cố gắng há to miệng định phát ra tiếng, vậy mà làm thế cũng không được.

Cinderella nghiêng đầu nhìn nàng, thấy nàng vẫn cố gắng phát ra âm thanh chỉ cười: “Không cần phí sức thế làm gì. Em cho chị uống thuốc rồi, không nói được đâu.”

Drizella trợn trừng mắt, vừa sợ hãi vừa phẫn nộ trừng mắt nhìn hắn. Chẳng bao lâu sau mẹ kế cũng từ từ mở mắt. Quả nhiên mẹ kế có đầu óc hơn Drizella nhiều, thấy Cinderella khác lạ như vậy, trước tiên không sợ hãi thét chói tai mà bình tĩnh quan sát tình cảnh của chính mình. Bà phát hiện mình và Drizella bị dây thừng trói lại. Dây thừng siết rất chặt, thậm chí còn làm bà đau. Bà còn không cử động được chứ đừng nói gì đến giãy. Bà rất nhanh phát hiện ra Drizella hét nhưng lại không ra tiếng, sau đó tự thử nói, quả nhiên không được. Mặc dù không nói được nhưng bà vẫn nghĩ ra cách. Bà nhìn thằng về phía Cinderella, dùng khẩu hình miệng nói với hắn: Sao con lại làm thế này?

Mặc dù mẹ kế thông minh hơn Drizella rất nhiều, nhưng đáng tiếc chưa đủ thông minh. Dưới tình huống này mà vẫn chưa ý thức được mình đang nằm trên thớt, vừa nói ra đã là câu chất vấn.

Cinderella không dán mắt vào Drizella nữa, chuyển tầm mắt sang nhìn về phía mẹ kế, ánh mắt quỷ dị kia bỗng khiến bà ta thấy sợ hãi.

“Thế mẹ thấy đang xảy ra chuyện gì?” Giọng nói của hắn vẫn dịu dàng như trước, nhưng lời nói lại khiến mẹ kế cảm thấy không rét mà run.

“Thôi, con chỉ muốn đòi lại cho mình gì đó, nhân tiện thay cha mẹ báo thù mà thôi.”

Mẹ kế lập tức mở to hai mắt kinh ngạc nhìn hắn.

“Đúng vậy, từ lâu con đã biết cha bị mẹ hại chết.” Nụ cười của Cinderella càng ngày càng sâu, nhưng ánh mắt đã đông cứng lại, làm người ta có cảm giác lạnh tận xương tuỷ: “Ngày hôm đó mẹ răn dạy Drizella và Anastasia đã không cẩn thận lỡ miệng. Lúc ấy con mới biết cha đã chết như thế nào.”

Mẹ kế là một người đàn bà đã tham lam lại còn khoa trương, nuôi hai người con tham lam giống bà, hưởng tài sản của chồng trước chưa đủ, muốn một cuộc sống sung sướng hơn nên bà nhắm vào người cha giàu có của hắn.

Thật đáng tiếc, cha hắn không phải người tiêu xài hoang phí, cho nên những yêu cầu của ba mẹ con bà không được thoả mãn. Vì vậy bà mẹ kế đã nghĩ ra một cách độc ác. Bà hạ độc làm cha chết thảm, sau đó chiếm tài sản của ông, thậm chí còn áp bức Cinderella vốn là chủ nhân toà biệt thự này thành người hầu. Người đàn bà keo kiệt này còn vì giảm bớt chi phí để mua được nhiều đồ xa xỉ nên đã đuổi hết người hầu đi, giao hết việc nhà cho Cinderella.

Thương thay cho Cinderella, tuổi còn nhỏ đã mất cha còn bị mẹ kế coi như nô lệ áp bức, thật sự vô cùng đau đớn.

Vậy nên sau khi biết được sự thật, tâm hồn của Cinderella đã bị vấy bẩn rồi. Từ lúc ấy, hắn chỉ một lòng muốn báo thù cho cha.

Chẳng qua lúc đó hắn vẫn còn nhỏ, rất nhiều thứ không biết rõ, cũng không biết cụ thể phải làm thế nào mới có thể trừng trị mẹ kế ác độc. Đến khi trưởng thành, Cinderella dần dần tìm hiểu nhiều kiến thức, cuối cùng cũng vạch ra được một kế hoạch trả thù.

Nhiều năm qua hắn dùng bộ mặt ngoan ngoãn dịu hiền nguỵ trang nên dễ dàng lừa được bà mẹ kế giảo hoạt, được trông coi không ít đồ.

Ví dụ như hắn có thể tự ý ra vào biệt thự, số tiền ít ỏi của hắn sẽ dùng để mua vật tư. Mấy thứ này cũng đủ để kế hoạch của hắn dần dần biến thành hiện thực. Một ngày nào đó hắn viện một cái cớ ra ngoài, sau đó trộm ít tiền mua thuốc mê và thuốc câm. Mà bây giờ chính là thời điểm để hắn báo thù.

Mẹ kế trừng mắt nhìn Cinderella, bỗng nhiên nhớ đến điều gì, dùng khẩu hình miệng hỏi: Anas đâu?

“À, Anas…” Cinderella chậm rãi nở nụ cười: “Con để chị ấy ở chỗ khác. Dù sao thì bao nhiêu năm qua chị ấy vẫn luôn đặc biệt ‘quan tâm chăm sóc’ con”, dù thế nào thì con cũng phải báo đáp chị ấy mà phải không?”

Mẹ kế gắt gao nhìn Cinderella, nếu ánh mắt có thể giết người thì có lẽ hắn đã chết rất nhiều lần rồi.

“Mà buồn cười ở chỗ.” Cinderella đang nhìn mẹ kế bỗng đảo mắt nhìn về phía Drizella: “Mẹ nói xong, Anastasia và Drizella còn không thấy mẹ làm sai, đã vậy còn ngạc nhiên khen mẹ thông minh.”

“Tâm địa phải ác độc thế nào mới có thể thấy việc người khác giết người để độc chiếm tài tài sản là hay đây! Chị xem, Drizella, nói vậy chị sẽ không thấy mình oan uổng nữa đúng không?”

Cinderella nhìn Drizella, chậm rãi nở một nụ cười thật tươi.

Drizella mở to mắt nhìn nụ cười quỷ dị của Cinderella, trong giây lát khóc oà lên, run rẩy cọ vào người mẹ.

Mẹ kế ghét bỏ lườm Drizella đang làm loạn, sau đó lại phẫn nộ trừng Cinderella: Thả mẹ ra!

“Chuyện này không được đâu.” Cinderella nghiêng đầu, rút con dao sáng chói quơ quơ trước mặt bà: “Con vẫn chưa báo thù xong mà, sao lại thả các người ra được?”

“Đừng lo.” Trên mặt hắn là nụ cười dịu dàng đến thế! Tựa như ấm áp của trời xuân chiếu vào lòng người, nhưng ánh mắt của hắn lại lạnh lẽo tựa hầm băng, lạnh đến mức khiến người ta phát run: “Đợi tí nữa xong xuôi, cùng lắm mười lăm phút, con sẽ thả mẹ và chị ra, được không?”

Mẹ kế nhìn con dao trong tay hắn, bây giờ mới bắt đầu thấy sợ hãi.

Mày muốn làm gì! Bà ngẩng đầu gắt gao trừng mắt nhìn Cinderella, hai mắt lớn đến cực điểm lộ ra vẻ sợ hãi tột cùng.

Đừng tới đây!

Cinderella mỉm cười, cố ý bước thật chậm, làm cho người ta cảm thấy nặng nề bí bách.

Mẹ! Mẹ! Con sợ! Con sợ lắm! Drizella dựa sát vào người mẹ kế, sợ đến mức mặt đã trắng bệch, cả người run lẩy bẩy.

Nhưng nàng cảm nhận được người mẹ bình thường không gì không làm được bây giờ cũng không khác mình là bao. Thân thể của bà đã bắt đầu run rẩy, đồng tử co rút cực độ, sợ hãi nhìn Cinderella tùng bước đến gần.

A!

“A!” Drizella nhìn nửa người dưới của mình máu chảy đầm đìa, lại nhìn tay áo trống rỗng, đau đến mức mặt đã biến dạng, thậm chí cổ họng đáng lẽ không phát ra được âm thanh bây giờ cũng khàn khàn thoát ra. Sau đó hai mắt khẽ đảo đã trực tiếp hôn mê bất tỉnh. Mẹ kế bên cạnh cũng như vậy, đã đau đến mức ngất đi.

Cinderella cầm vải bên cạnh lên, tâm trạng vô cùng tốt vừa khẽ ngâm nga hát vừa lau vết máu trên dao.

Hắn nhìn vết máu loang lổ trên giường, cực kì vui vẻ nở nụ cười, giống như một đứa trẻ vừa làm xong một trò đùa dai. Ngay sau đó hắn xoay người đi ra ngoài.

Anas, Anas mình yêu nhất. Bây giờ đến lượt chị rồi.

Ôi, chỉ cần tưởng tượng đến chuyện tiếp theo có thể ăn hiếp chị ấy, tự dưng mình cảm thấy vô cùng hân hoan!

Nếu bạn thấy bài viết hữu ích đừng quên dành tặng tác giả 1 like nhé ^^!

Bài viết đã được bảo vệ bản quyền bởi:

Content Protection by DMCA.com
Group: Chia sẻ tin tức Weibo24h

Group chia sẻ tin tức Wibo24h

Admin: Trần Ngọc Duy

Trang Facebook của admin

Group: Hội Tự Apply học bổng Trung Quốc

Group chia sẻ, hướng dẫn, hỗ trợ tự Apply học bổng Trung Quốc

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容