CÓ BÀI VĂN NGƯỢC NÀO NGẮN KHÔNG, KIỂU RẤT LÀ NGƯỢC? (phần 3/6 )

Người dịch : Thu Thủy
Vui lòng không repost, ghi nguồn cũng không, cảm ơn các bạn
——————————
Website Weibo24h : https://weibo24h.com/

Fanpage Weibo24h : https://www.facebook.com/weibo24h/

——————————

2.
“Trường Lạc, bầu trời có đẹp không? Nó trông như thế nào?”
“Đương nhiên là đẹp rồi. Bầu trời là màu xanh lam, giống như viên ngọc bích đẹp nhất của mẫu hậu vậy.”
“Màu xanh lam? Đó là màu gì?”
“Đó là một loại, rất nhẹ và rất nhạt, là màu mà chỉ cần nhìn thấy là sẽ khiến người ta cảm thấy sảng khoái.”

“A Khang, dậy đi—”
Khi Thập Nhất gọi ta dậy, khăn gối đã bị ướt đẫm bởi nước mắt của ta. Thập Nhất lấy nước đến và lau mồ hôi cho ta. Môi ta đã bị cắn rách và chảy rất nhiều máu, chàng ấy hôn lên môi ta, đưa lưỡi ra nhẹ nhàng lau đi vết máu.
“Lại gặp ác mộng à?”
Ta gật gật đầu, ho rất lợi hại.
Thập Nhất thở dài, xuống đất và mang giày, ta biết chàng ấy muốn lấy trà an thần cho ta uống, ta liền nắm lấy chàng ấy và lắc lắc đầu.
Kể từ khi thoát khỏi hoàng cung, hoặc là ta sẽ thức trắng cả đêm, hoặc là vừa nhắm mắt lại thì đã bị bao vây bởi những cơn ác mộng, nên nhiều khi ta thà rằng không muốn ngủ.
“Phu quân, sau này chàng đừng muốn mua trà an thần cho thiếp nữa. Chỉ là thiếp chưa thể quên được những chuyện khủng khiếp đó thôi, nhưng không sao đâu, sau này sẽ ổn thôi. Chàng kiếm tiền nuôi gia đình đã đủ vất vả rồi, thiếp không muốn chàng mệt mỏi thêm nữa.”
Thập Nhất an ủi và thuyết phục ta, ta nắm lấy tay chàng ấy và do dự. Cuộc sống hiện tại của hai ta khó khăn như vậy, tộc người Khương thị của ta người phải chết, người phải trốn, có một số bí mật, cho dù có giấu đi thì cũng không có ích gì.
“Phu quân, thiếp, thiếp…”
Thập Nhất nhìn thấy sự do dự của ta.
“A Khang, nàng đang muốn nói gì phải không? Hay là khó chịu trong người, xem mồ hôi đã đổ nhiều như vậy kìa.”
Chàng ấy cầm khăn lên lau mồ hôi cho ta, ta nắm lấy tay chàng ấy và quyết định nói cho chàng ấy biết một bí mật, một bí mật mà chỉ có dòng tộc Khương thị mới biết.
Khương thị đã trải qua ba trăm năm, khối tài sản to lớn đáng kinh ngạc mà hoàng tộc tích lũy được đều được cất giấu trong một dãy núi, và chỉ có những người kế vị ngai vàng mới biết được nơi này. Mộ Dung thị vốn là thuộc hạ của nhà Khương thị, nhưng đã không màng đến ân nghĩa mà muốn nổi loạn tạo phản. Thấy tình thế sắp không ổn, phụ hoàng vẫn còn khao khát trong lòng muốn cho tử sĩ đưa chúng ta đi trốn, lo lắng cho những ngày tháng sau này của con cái nên ông đã nói cho các con trong dòng tộc biết nơi ẩn chứa kho báu.
Phụ hoàng mẫu hậu, ca ca đệ đệ, còn có Trường Lạc nữa, đều chết hết cả rồi.
Đến hiện giờ, chỉ còn lại duy nhất một mình ta là máu mủ của nhà họ Khương.
“Phu quân, thiếp đã nói cho chàng biết bí mật này, chàng nhất định không được ức hiếp thiếp.” Ta kéo Thập Nhất: “Tuy rằng thiếp ở trong cung, nhưng cũng đã nghe nói qua rất nhiều vở kịch, cái gì mà thư sinh nghèo vứt bỏ người vợ tào khang, thiếp cũng đều biết cả.”
“Suy nghĩ vớ vẩn, không ngờ lòng dạ hẹp hòi của nàng cũng khá nhiều đó.”
Thập Nhất cười phá lên, chỉ vào chóp mũi ta và ôm lấy ta.
“Theo như lời nàng nói, nàng chỉ biết vị trí gần đúng của kho báu thôi, nơi đó sẽ có cơ quan dày đặc, cho dù có biết, muốn lấy thì cũng khó như việc lên trời vậy.”
“Thiếp chỉ biết như vậy thôi. Lúc nhỏ còn bướng bỉnh, tình cờ nghe được cuộc trò chuyện giữa cha và ca ca, cảm thấy khá thú vị nên đã lén nghe một chút. Sau bao nhiêu năm như vậy mà có thể nhớ lại cũng không tệ rồi.”
Thập Nhất cười, chàng ấy cũng không ngủ được nên liền dắt tay ta đi thưởng trăng ngoài sân.
“Phu quân, trăng có màu gì vậy?”
“Một màu vàng óng nhạt.”
“Vàng óng?”
Ta ngước mặt lên, mở to đôi mắt.
“Ừ, là một màu ấm áp, giống như ta đang ôm nàng vậy.”
Thập Nhất ôm lấy ta từ phía sau.
Chàng ấy nói ánh trăng rất đẹp, nhưng ta càng đẹp hơn, ánh trăng chiếu rọi lên mặt ta, trông rất dịu dàng và vô cùng thoát tục.
*
Thập Nhất quyết định đi tìm kho báu.
Sức khỏe ta ngày càng tệ đi, mỗi lần bốc thuốc đều là tiền, chàng ấy có công ăn việc làm nhưng chẳng kiếm được bao nhiêu. Hai ta đang ở trong một tình huống khó khăn, thay vì trốn đông núp tây và sống trong hoảng loạn, không bằng có được một lượng của cải đáng kể, có thể ẩn náu hoàn toàn và không bao giờ gặp ai nữa.
Chàng ấy đi rồi, trước khi đi, chàng ấy căn dặn ta phải chăm sóc bản thân thật tốt và đợi chàng ấy quay lại, còn nhờ Trương bà bà chăm sóc cho ta.
Ta mỉm cười gật đầu.
Ta có thể làm những việc trong khả năng của ta, mò mẫm những con đường cũ để mua rau, vì con đường trong thôn rất bằng phẳng, hơn nữa ta còn có thể tự nấu một ít mì để ăn nữa. Trương bà bà là một người tốt bụng nên thường xuyên đến giúp đỡ ta.
Nước ở nhà đã cạn, trong thôn chỉ có một cái giếng dùng chung, Trương bà bà liền chủ động đến giúp ta. Ta đưa cho bà ấy cái thùng gỗ ướt và mỉm cười cảm ơn bà ấy.
“Mỗi lần đều làm phiền bà bà cả, thật là ngại quá.”
“Nương tử đừng ngại, ngày thường phu quân của nương tử cũng chăm sóc bà già đây rất nhiều, đốn củi gánh nước, đều là hàng xóm cả mà, ta giúp nương tử một chút thì có gì đâu.”
Trương bà bà giúp ta lấy nước về nhà và còn cho ta một ít bánh hấp và điểm tâm nữa.
Ta ngồi bên cửa sổ và cảm nhận tất cả những điều này.
Ánh mặt trời rất ấm áp, khi hoàng hôn buông xuống, làn gió cũng se se lạnh.
Trong cơn gió lạnh của màn đêm, một nam nhân người dính đầy máu đi tới.
Hắn dẫn theo thuộc hạ của mình tàn sát cả ngôi làng mà không chừa một ai sống sót.
Sau đó, hắn đưa ta đi.
Mời các bạn đón xem phần sau ở blog.

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容