[Zhihu] Viết lại câu chuyện cổ tích Cinderella (Phần 5/8)

Lúc Cinderella đến phòng của Anastasia thì nàng vẫn còn chưa tỉnh. Cinderella cũng không vội, chỉ đi bên cạnh giường nàng ngồi xuống, chống cằm mỉm cười nhìn nàng, kiên nhẫn chờ nàng tỉnh lại.

Một lát sau, cuối cùng mi mắt của Anastasia cũng động đậy, nàng từ từ mở mắt ra. Vừa mới mở mắt, một khuôn mặt tinh xảo như tạc ngọc lọt vào tầm mắt, nàng hơi sửng sốt, sau đó mới lấy lại được tinh thần, đây là Cinderella.

Nàng vẫn chưa rõ tình huống hiện tại, lập tức trừng mắt nhìn hắn, ác độc nói: “Mày vào phòng tao làm gì? Giặt quần áo xong chưa? Lau nhà chưa? Giặt màn chưa? Còn không đi làm đi à?”

Cinderella ngắm dáng vẻ vênh mặt hất hàm sai khiến của nàng, hơi nghiêng đầu, ý cười trên mặt chưa từng thay đổi, khoé môi tràn ra nụ cười khẽ: “À.”

Thấy hắn không chỉ không chịu nhúc nhích mà còn ngồi đó bật cười, Anastasia không nhịn được nhíu mày, giọng nói phát ra vô cùng tức giận: “Cười cái gì mà cười! Muốn nhàn nhã phải không!”

“Anas…” Nhìn thấy dáng vẻ “hoạt bát” của Anastasia như vậy, đôi mắt của Cinderella tràn ngập say mê, không kiềm chế nổi đi qua, nâng khuôn mặt của nàng lên: “Chị…”

Anastasia nhìn khuôn mặt gần mình trong gang tấc, tức khắc ngạc nhiên đến nỗi nhảy dựng lên. Nhưng khi ngạc nhiên qua đi, nàng lại nghĩ đến khuôn mặt trắng nõn trước mắt, làn da mịn màng tới nỗi không thấy lỗ chân lông, trong thâm tâm lại nổi lên ghen tị. Nàng giơ tay lên hất tay của Cinderella ra, nhưng nàng không ngờ tới, kể cả nàng dùng hất sức mà vẫn không đẩy được Cinderella.

Cinderella nắm tay của Anastasia áp trên mặt rồi vòng xuống dưới, bắt được miệng nàng hôn lên, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm Anastasia không chớp.

Anastasia lập tức mở to mắt nhìn, nhìn tay của mình, lại nhìn Cinderella, nổi da gà bật người ra xa.

Nàng dùng sức muốn rút tay mình ra, nhưng làm thế nào cũng không rút ra được, nâng mắt lườm Cinderella, vẻ mặt chán ghét: “Mày làm gì đấy!”

Cinderella nhìn khuôn mặt không thèm che giấu sự chán ghét của Anastasia, ý cười trên môi nhạt đi một chút, nhưng rất nhanh lấy lại được nụ cười thật tươi.

“Đương nhiên là muốn yêu thương chị rồi.” Hắn mỉm cười, kéo tay nàng chầm chầm tiến xuống phía dưới, tới một vật nào đó đang trướng lên thì dừng lại, sau đó nghiêng đầu, đôi mắt đã hoàn toàn biến thành sắc lam đậm nhìn nàng đăm đăm: “Chị xem, nó vì chị mà đứng hết lên rồi kìa.”

Anastasia đột nhiên tiếp xúc với một vật không thể nói, đôi mắt trừng lớn, da đầu buốt lạnh. Nàng không thể tin nhìn bộ váy Cinderella đang mặc trên người, lại cảm nhận mình đang động vào một thứ gì đó, lửa giận bốc lên ngùn ngụt: “Mày là con trai! Thế mà mày giả gái lừa bọn tao bao nhiêu năm như vậy!”

“Thật ghê tởm!” Nàng cảm thấy mình rất buồn nôn: “Một thằng con trai giả gái bấy nhiêu năm!”

“Chị thấy…” Cinderella nắm tay nàng thật chặt, ngẩng đầu nhìn nàng, nụ cười trên môi ngày càng đậm, nhưng đôi mắt đã lạnh đi: “Em rất ghê tởm sao?”

“Đương nhiên!” Đôi mắt màu nâu của Anastasia tràn ngập ghê tởm và chán ghét, đôi môi đỏ tươi lại nói những lời ác độc: “Mày biến thái thế này, sao vẫn còn mặt mũi mà sống được? Đi chết đi!”

Nghe thấy những lời chói tai này mà Cinderella vẫn cười. Hắn vươn tay sờ lên khuôn mặt nàng, chầm chầm vuốt ve, theo trán lần xuống đến lông mày, đôi mắt, chiếc mũi, cuối cùng dừng lại ở bờ môi.

“Như vậy sao được? Nếu em chết rồi, sao làm cho chị hạnh phúc đây?” Vừa dứt lời, không để Anastasia kịp phản ứng liền hôn lên.

Một nụ hôn chiếm hữu, Cinderella hoàn toàn không cho nàng có cơ hội thở dốc, không một chút lưu tình làm loạn trong miệng nàng, xâm chiếm toàn bộ hô hấp của nàng.

Anastasia mở to mắt, dùng sức muốn đẩy hắn ra, thế nhưng rốt cuộc vẫn không làm gì được. Tay kia của nàng vẫn đang bị hắn nắm để lên chỗ kia, cảm nhận sức nóng trong lòng bàn tay khiến lòng nàng bắt đầu dâng lên dự cảm chẳng lành. Đến khi tay của Cinderella trượt xuống cổ áo, Anastasia mới bắt đầy thấy hoảng sợ.

Nàng phát ra âm thanh nức nở, dùng hết sức lực giãy giụa, nhưng cơ thể của con gái sao địch lại được con trai? Vả lại nhìn qua thì thấy Cinderella gầy gò ốm yếu, nhưng quanh năm phải làm việc nhà đã khiến hắn khoẻ hơn cả con trai. Cho đến tận bây giờ Anastasia chưa từng bị đối xử như vậy, toàn thân bị áp chế, váy ngủ trên người dần bị xé mở, không có cách nào trốn thoát.
Nàng bắt đầu khóc, một giọt nước mắt rơi xuống gối đầu.

Có lẽ thấy nàng đáng thương như vậy nên Cinderella thấy đồng cảm, hoặc có thể hắn chỉ đang suy tính. Hắn buông lỏng nàng ra, nhìn thấy dáng vẻ bị bắt nạt của nàng liền nghiêng đầu mỉm cười.

Nhưng ngay khi Anastasia thở phào nhẹ nhõm, cứ tưởng mình đã thoát được kiếp nạn thì Cinderella bắt đầu chậm rãi cởi quần áo của chính mình.

Anastasia lập tức trừng mắt, trong lòng có dự cảm chẳng lành. Nàng nhìn Cinderella vừa cởi trang phục vừa nhìn mình đăm đăm, trên mặt còn hiện ra tươi cười đến quỷ dị. Nàng run rẩy, ngay sau đó nhân cơ hội Cinderella đã buông mình ra lăn xuống giường chạy thẳng ra cửa.

Cinderella nhìn nàng chạy đi nhưng chỉ cười nhìn theo, vẫn chầm chậm cởi váy áo, không hề có ý định đuổi theo.

Nhưng Anastasia lại không thấy điều này. Đến khi nàng chạy tới cửa, cầm tay nắm cửa định mở ra mới phát hiện cửa không mở được.

Nàng quay đầy lại, sợ hãi phát hiện Cinderella đã cởi xong váy áo, đang chầm chậm bước phía này.

Nàng dời ánh mắt liền thấy thứ kia, cả người run lên, vội vàng quay đầu không dám nhìn tiếp, càng dùng sức đập cửa muốn chạy thoát.

Đáng tiếc, chưa phá được cửa thì Cinderella đã đến ôm chầm lấy nàng từ phía sau. Hơi thở ấm áp của hắn vờn quanh cổ làm nàng nổi cả da gà.

“Chị…” Giọng nói ngọt ngào của hắn truyền đến: “Vô ích thôi. Cửa bị em khoá lại rồi, phải có chìa khoá mới mở được. Mà chìa khoá lại ở chỗ của em, cho nên dù chị có cố gắng thế nào đi nữa thì không có chìa khoá cũng không ra được đây đâu.”

Anastasia đờ đẫn, nàng dùng sức đẩy cửa, vừa khóc vừa hét: “Cho tao ra ngoài! Tao cảnh cáo mày! Nếu mày dám làm gì tao, mẹ tao sẽ không tha cho mày!”

“À.” Cinderella ở phía sau nở cụ cười: “Tiếc thật đấy, mẹ của chị chắc là cả đời này cũng không đánh được ai nữa đâu! Còn cả chị gái Drizella của chị nữa, không biết bây giờ bọn họ còn sống không nữa kìa…”

“Mày, mày đã làm gì!” Anastasia bỗng nhiên trợn trừng mắt, hắn nói như vậy đã đánh vào tâm can: “Mày đã làm gì họ rồi!”

“Cũng chẳng có gì.” Cinderella tựa đầu vào vai nàng, hai tay vòng qua thắt lưng nàng: “Em chỉ chặt tay chân của họ thôi.”

Anastasia nghe xong, toàn thân bất giác run rẩy kịch liệt. Cinderella thấy nàng đang run liền hôn lên cổ nàng vỗ về, dịu dàng nói: “Chị đừng sợ, em sẽ không đối xử với chị như vậy đâu. Em yêu chị đến thế, sao em nỡ khiến tổn thương chị được? Nhưng mà chị cũng phải ngoan ngoãn đi! Nếu để em tức giận, em chỉ sợ làm khổ chị thôi!”

Anastasia cắn chặt răng, cả người run lẩy bẩy. Tuy rằng nàng ác độc, luôn luôn bắt nạt Cinderella, nhưng suy cho cùng chỉ là ngu xuẩn không có đầu óc đi bắt nạt kẻ yếu mà thôi. So với mẹ và chị, thật ra nàng vẫn tốt hơn. Lúc này đối mặt với một Cinderella đáng sợ như thế, nàng đã mất hết khí thế ngày xưa, bây giờ cả người đều run rẩy, khóc nức nở nói: “Mày… mày muốn làm gì…”

Cinderella ôm nàng, cọ cọ lên cổ nàng, tựa như đang làm nũng hỏi: “Chị, chúng ta về giường được không?”

“Không!” Mặc dù Anastasia sợ hãi, nhưng nàng biết một khi về giường sẽ xảy ra chuyện gì. Nàng dùng sức lắc đầu, chống cự lại: “Không được quay về!”

“Vậy…” Cinderella nghiêng đầu, vươn tay kéo váy áo trên vai nàng: “Em giúp chị cởi quần áo nhé? Chỉ có mỗi em cởi, còn chị lại mặc như thế, như vậy là không công bằng.”

“Không!” Anastasia gào ầm lên: “Không được cởi!”

Nàng giãy giụa, khóc to: “Xin em, đừng đối xử với chị như thế!”

“Ôi…” Cinderella thở dài, đôi mắt nhìn nàng tràn ngập cưng chiều, có chút say mê, lại có chút bất đắc dĩ: “Thật sự là hết cách với chị. Được rồi, nếu chị không muốn thì em sẽ không miễn cưỡng.”

Anastasia nghe hắn nói vậy, tưởng mình sẽ được thả ra, nhẹ nhàng thở hắt ra, hai mắt sáng lên, tâm tình đã vui vẻ hơn.

Ai ngờ ngay sau đó, Cinderella đẩy nàng về phía trước để nàng áp sấp lên cửa, sau đó dùng một tay giữ hai tay nàng, tay kia xốc váy nàng lên kéo quần nàng, mạnh mẽ đâm mạnh vào.

“A!!!” Anastasia đau đớn hét lên, trên mặt đã giàn giụa nước mắt.

Cinderella vẫn cười, ở phía sau vừa di chuyển vừa tủm tỉm: “Đấy, em theo ý của chị, không về giường, cũng không cởi quần áo của chị nhé. Chị đúng là thông minh thật, mặc quần áo ở cửa làm chuyện này cũng rất có tình thú! Này, chị ơi, nguyện vọng của chị được thoả mãn rồi đấy. Chị có vui không?”

“Hu hu hu…” Anastasia nghẹn ngào khóc, đau quá mắng: “Mày cái thằng khốn nạn này.”

“Ơ…” Cinderella nghiêng đầy, trên mặt hơi ngạc nhiên, còn có chút biến thái: “Chị vẫn còn chửi người được hả? Chẳng là em chưa đủ cố gắng à?”

Sau đó Anastasia không mở miệng được nữa, thậm chí nàng không đứng vững nổi, chỉ có thể dựa vào cửa mới miễn cưỡng không ngã xuống, vừa đau khổ vừa sung sướng.

Nếu bạn thấy bài viết hữu ích đừng quên dành tặng tác giả 1 like nhé ^^!

Bài viết đã được bảo vệ bản quyền bởi:

Content Protection by DMCA.com
Group: Chia sẻ tin tức Weibo24h

Group chia sẻ tin tức Wibo24h

Admin: Trần Ngọc Duy

Trang Facebook của admin

Group: Hội Tự Apply học bổng Trung Quốc

Group chia sẻ, hướng dẫn, hỗ trợ tự Apply học bổng Trung Quốc

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容