Có những kẻ biến thái nào xung quanh bạn không? ( phần 3/9)

Người dịch : Thu Thủy
Vui lòng không repost, ghi nguồn cũng không, cảm ơn các bạn
——————————
Website Weibo24h : https://weibo24h.com/

Fanpage Weibo24h : https://www.facebook.com/weibo24h/

——————————

 Trần Tùy Viễn lần này nói ngắn gọn, xoay người rời đi sau khi nói xong.

 “Anh Trần.” Tôi ngăn anh ta lại trong khi cố nói.

 Sau khi đấu tranh hết lần này đến lần khác, cuối cùng tôi cũng đặt câu hỏi và đồng thời mở đoạn ghi âm trên điện thoại trong túi ra, “Anh Trần, trong thời gian quan hệ với em gái tôi, anh có …  làm gì tổn hại đến con bé không?”

 Khi quay lại, anh ta nhìn tôi đầy mong đợi.

 “Ý tôi là, anh có từng đánh con bé, hoặc trói con bé, hoặc làm một cái gì đó không?”

 “Nếu có thì sao, chẳng nhẽ nhất định phải là tổn thương sao?” Trần Tùy Viễn lộ ra đắc thắng nụ cười, “Có lẽ, là một loại trò chơi, một loại cảm giác cùng nhau vui vẻ chịu đựng?

 Vui vẻ chịu đựng …

 Những lời nói của anh ta khiến tôi nhớ đến nét mặt của Mẫn trong bức ảnh, và một sự tò mò kỳ lạ trỗi dậy trong lòng tôi, một sự khám phá khó chịu bắt đầu từ tiềm thức.

 “Cho nên, anh đã làm những chuyện đó với Tiểu Mẫn?” Tôi hơi sững sờ, “Anh còn không đối xử với con bé bằng sự tôn trọng cơ bản nhất sao?

 Trần Tùy Viễn đột ngột đóng cửa ngôi nhà anh ta vừa mở, quay người lại và tiến đến gần tôi từng bước một cách bất ngờ, cho đến khi anh ta buộc tôi phải bắt đầu rút lui.

 Anh ta không trả lời câu hỏi.

 “Vừa rồi có phải là chồng cũ của cô đưa cô về không?” Cảm giác ngột ngạt của anh ta mang lại giống như một thứ cảm giác kinh khủng “Có bao giờ cô nghĩ tại sao cuộc hôn nhân của mình sẽ kết thúc và mối quan hệ của hai người sẽ đổ vỡ?

 “Anh đang nói cái gì vậy? Làm sao anh biết tôi và Lương An … Tiểu Mẫn nói cho anh biết sao?”

 Trần Tùy Viễn phớt lờ tôi và vẫn tự nói với chính mình: “Là bởi vì anh ta không tôn trọng cô, hay cô không tôn trọng anh ta?”

 Anh ta cười càng lúc càng tỏ vẻ đắc ý, trong không gian chật hẹp này, tôi dường như không thể thoát khỏi đống đồ chơi trong lòng bàn tay anh ta. “Tôi nghĩ rằng đó là vì hai người tôn trọng nhau, bởi vì hai người đang kêu gào về cái gọi là bình đẳng và tự do. “

 Tôi lắc đầu và lùi lại, cơ thể tôi đã áp sát vào bức tường lạnh lẽo.

 Và tên điên hồ ngôn loạn ngữ này, hắn vẫn muốn tiến lại gần hơn.

 “Tình yêu là thứ không bình đẳng. Sức quyến rũ của tình yêu là chinh phục và đầu hàng. Đó là đánh mất phẩm giá và tự do. Nam là vua và bắc là thừa tướng.” Trần Tùy Viễn chạm nhẹ vào làn da trần trên xương quai xanh của tôi. Cơ thể tôi run lên vì hoảng loạn.

 Anh ta mỉm cười mãn nguyện, rồi nhặt một sợi tóc vào lòng bàn tay.

 Mỏng, mơ hồ, nhưng là một trò đùa.

 “Trần Tùy Viễn …” Tôi ngây người gọi tên anh ta, “Anh đã làm cái quái gì với em gái tôi?”

 “Cô có muốn biết không?” Anh ta hưng phấn như sắp ăn được con mồi, “Khi cô thật sự muốn hiểu, và muốn biết tất cả, hãy đến với tôi. Nhưng đến lúc đó, đáng tiếc là cô đã không có lui nữa rồi.”

 Anh ta rất nguy hiểm.

 Đây là kết luận của tôi.

 Sai lầm lớn nhất của Tiểu Mẫn là phơi mình trước nguy hiểm mà không biết.

 Sau khi Trần Tùy Viễn rời đi, tôi giữ chặt điện thoại trên bàn, phân vân không biết có nên mở nó ra không.

 Có lẽ là Tiểu Mẫn, tôi chỉ hy vọng rằng con bé sẽ được tôi biết đến và ghi nhớ, và tôi không nên rình mò những bí mật ẩn trong bóng tối.

 Khi nghĩ về điều này, tôi cũng cảm thấy rằng với tư cách là chị gái của con bé, tôi có trách nhiệm và nghĩa vụ phải biết con người thật của Mẫn là như thế nào, và biết những gì con bé đã trải qua trong suốt cuộc đời của mình.

 Chỉ bằng cách này, chúng tôi mới có thể thực sự đi tìm công lý và sự công bằng cho con bé.

 Cuối cùng, tôi mở điện thoại.

 Trái ngược với những gì tôi mong đợi, album ảnh và tin nhắn văn bản không có gì, và một số phần mềm liên lạc vẫn chưa được tải xuống.

 Thông tin trong chiếc điện thoại này ít ỏi đến đáng thương, thậm chí còn ít hơn cả những gì tôi biết về Tiểu Mẫn.

 Đang lúc tôi còn lúng túng thì nhận được điện thoại của Lương An.

 Anh ấy nói rằng anh ấy bị tai nạn xe hơi và không có gì nghiêm trọng cả.

 “Tôi đã nói là anh đừng đưa tôi về rồi mà. Anh thật là, Lương An, anh không  làm sao chứ, anh muốn hù chết tôi sao?”

 Vừa trải qua sinh tử, tôi cực kỳ nhạy cảm với những chuyện này, giọng điệu trở nên không kiên nhẫn, “Anh đang ở bệnh viện nào, tôi sẽ đến đấy bây giờ, tôi phải gặp anh mới có thể yên tâm.”

 “Không sao đâu, băng bó rồi, nhưng nếu em thực sự có lòng thì cứ đến, anh cũng sẽ rất vui.” Lương An cười khờ khạo nhìn về phía đó.

 “Chờ tôi.”

Mời bạn đón xem phần sau ở blog.

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容